Giống như một chuyển động chậm, cả thế giới đều tĩnh lặng đi.
Trong thế giới của cô chỉ có anh.
Ngay cả khi có cảm giác xa cách thì cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau khó quên ở bên trong của người đàn ông này.
Hai tay Mộ Thiển đan chặt vào nhau, từ đầu đến cuối không hề nhìn lại.
Bởi vì… không dám.
Cô ấy sợ rằng một khi đã quay đầu lại thì sẽ không kìm được mà sẽ lao thẳng đến và ôm chặt lấy Mặc Cảnh Thâm rồi nói với anh ấy rằng: “Thâm à, tất cả những gì anh thấy đều chỉ là hiểu lầm thôi, giữa em và Bạch Dạ không có chuyện gì hết.”
Nhưng bây giờ cô ấy không dám.
Chỉ có thể mong rằng sau lần truyền máu lần này, máu mới này có thể hòa hợp được với máu của mẹ, như vậy cô ấy mới có thể đứng trước Mặc Cảnh Thâm mà nói rằng: “Mọi chuyện xảy ra trước đây đều là giả!”
Đứng một lúc cho đến khi Mộ Thiển cảm thấy Mặc Cảnh Thâm đã đi rất xa rồi.
Cô ấy mới quay người lại.
Nhưng lúc này trên hành lang dài đã không còn hình bóng của anh?
Thật sự đã đi rồi.
Đi rồi…
Không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng.
Rất đau, rất đau.
Mộ Thiển đau đớn, trái tim cô như bị dao cắt vô cùng khó chịu thậm chí còn không thở nổi, đầu choáng váng.
Cô loạng choạng ngã về phía sau nhưng may mắn cô đã nhanh chóng được đỡ rồi dựa vào tường.
Mà lúc này Mặc Cảnh Thâm lại đang đứng ở góc cách đó không xa nhìn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725190/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.