Trong căn phòng lúc này chỉ còn ba người.
Mặc Vân Kính ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối và đan mười ngón tay vào nhau.
Ông ta hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp dừng lại trên người hai người kia, mở miệng nói: “Thật ra, ba nhờ ông cụ Cố kêu mọi người tới đây, ba có chuyện muốn nói với mọi người.”
Đây tựa như là một vở kịch một vai thông thường vậy.
Mặc Vân Kính nói xong, hai người kia đều không có phản ứng gì, cũng không thèm nhìn ông ta một cái.
“Ba biết các con không thể tha thứ cho ba… Dẫu biết được sự tồn tại của các con nhiều năm như vậy, nhưng lại không giúp đỡ các con được gì. Ba thật là thằng khốn nạn, là do ba bất tài, là…”
“Đủ rồi. Có chuyện gì thì ông mau nói đi, tôi rất bận, không có thời gian nghe ông sám hối ở đây.”
Mộ Thiển trái lại lại vô cùng bình tĩnh.
Cố Khinh Nhiễm hôm nay đặc biệt cáu kỉnh.
Vẻ mặt của Mặc Vân Kính giật mình, lúng túng không biết phải làm gì.
“Ba…”
Nét mặt của Mặc Vân Kính trở nên sững sờ sau khi nghe Cố Khinh Nhiễm nói vậy, ông ta có chút lúng túng không biết nên nói gì: “Ba biết các con nhất định sẽ không tha thứ cho ba, hơn nữa ba cũng không định cầu xin sự tha thứ của các con. Nhưng hôm nay ba tới đây là có một thứ muốn đưa cho các con.”
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra từ trong chiếc cặp để bên cạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725180/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.