“Chuyện gì vậy?”
Thích Ngôn Thương ngồi dậy, trực tiếp nghe điện thoại xong, mở to một mắt hỏi.
Bởi vì miếng che mắt dính vào trên mắt, không rơi ra, cho nên con mắt đó vẫn cứ nhắm, hoàn toàn nhìn không ra có chút manh mối gì.
“Hiện tại đã qua rồi sao?”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi tới đây.”
Phương nhu nghe Thích Ngôn Thương cùng người bên kia nói chuyện điện thoại, lòng càng thêm căng thẳng hơn.
Tuy rằng không biết người đó rốt cuộc đã nói gì với Thích Ngôn Thương, nhưng nàng cũng hiểu, nếu như Thích Ngôn Thương hiện tại mà rời đi, sẽ định một con mắt đen thui giông như con mắt của gấu trúc vậy.
Nói vậy…..
Cô, chết chắc rồi.
“Tạm thời có chút việc, tôi phải đi qua đây một chuyến.”
Thích Ngôn Thương cất điện thoại, giơ tay lên sờ vào miếng dán trên con mắt kia.
Phương Nhu ánh mắt rất nhanh, cô xé miếng dán trên mắt xuống, cũng tiện thể xoa xoa con mắt cho anh ta: “Trước tiên anh nên nhắm mắt lại, đừng để gì vào mắt anh sẽ không tốt.”
Hôm nay thật sự Phương Nhu có chút gì đó hơi kỳ lạ, Thích Ngôn Thương vẫn cảm thấy được cô thay đổi rất nhiều, hình như…có nhiệt tình hơn rất nhiều.
Trong lòng anh có chút gì đó ngờ vực, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại.
Phương Nhu mượn cơ hội này mà lau con mắt cho anh ta, chỉ tiếc là miếng bông trang điểm đã đen thui, mà vẫn không thể nào lau sạch hết được nét chữ trên con mắt anh ta.
“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725171/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.