Chương trước
Chương sau
Nuốt nước miếng, cô thật sự bị Thích Ngôn Thương dọa hết hồn, ba hồn bảy vía bay hết.
“Anh…”
Thích Ngôn Thương liếc mắt nhìn cô: “Hôm qua em ngủ… ngon không?”
“Hả?”
Phương Nhu hơi ngẩn người, sao mà cảm giác anh nói chuyện rất có ý tứ. Chẳng lẽ anh không biết trên mặt đang có hình một con mèo, trên trán là đại vương sao?
Nghĩ đến đây, Phương Nhu vui mừng khôn xiết, lập tức kéo chăn ra đứng lên: “Việc này… Thích Ngôn Thương, tôi muốn nói vài lời với anh.”
Trong lòng cô lại hối hận muốn chết, sao tối qua lại ngủ thiếp đi mất.
Cũng may giờ Thích Ngôn Thương chưa phát hiện ra. Nếu chút nữa phát hiện ra, liệu anh có trực tiếp giết chết cô không?
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Việc gì?”
Anh hỏi.
“Ừm…”
Cô gái tinh quái chớp mắt liên tục, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Sau đó nói: “Anh ngồi đi, ngồi trước đã.”
Người đàn ông nhướng đôi mày đen như mực lên, có chút không hiểu Phương Nhu đang giở trò gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người bước tới ngồi xuống ghế sô pha.
Phương Nhu nhìn mặt của anh, thiếu điều phát khóc.
Cô nên làm thế nào đây?
Bây giờ trên mặt anh toàn là mực đen thui, cô phải nghĩ cách nào mới có thể lau sạch mặt anh đây?
Huống chi bút vẽ cũng chẳng phải bụi than, nhẹ nhàng phẩy tay là rơi hết.
Chỉ sợ có dùng hết sức lau cũng không sạch.
“Tôi thấy… mặt anh hơi khô. Anh có muốn tôi giúp đắp mặt nạ không?”
Nói xong câu này, chính cô cũng không tin được bản thân.
Có trời mới biết hai người dùng cách nào mới sống hòa thuận được nhiều năm như vậy.
Hai người mặt đối mặt, thái độ lạnh lùng, ai biết được sẽ dùng cách này nói chuyện với nhau.
Chuyện lạ khác thường thế này, chắc chắn có quỷ kế.
“Mặt nạ?”
Đúng như dự đoán, người đàn ông dùng ánh mắt dò xét nhìn cô từ trên xuống dưới, vô cùng nghi ngờ ý định của Phương Nhu.
Phương Nhu đưa lưỡi liếm môi: “Ừm… Giờ đang ở cữ nên tôi không đắp mặt nạ được. Mặt nạ tôi mua rất đắt, cũng sắp hết hạn rồi, vứt đi thì tiếc lắm, không bằng… đắp cho anh, bổ sung chút ẩm.”
Đúng là sắp hết hạn.
Chỉ là cô mới mua mặt nạ một tháng trước mà thôi.
Ngoại trừ nói vậy, cô thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Nhưng nói xong lại cảm thấy bản thân rõ ngốc.
Gia nghiệp nhà họ Thích lớn như vậy, sẽ quan tâm đến chút tiền sao?
Thái độ của cô gái này khác thường vậy, dù Thích Ngôn Thương cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy khoảng cách với cô được kéo gần lại rất nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Vứt đi đúng là tiếc thật. Để tôi đi rửa mặt rồi đắp mặt nạ.”
“A! Đợi, đợi đã.”
Vừa nghe Thích Ngôn Thương nói muốn rửa mặt, Phương Nhu bị đến hồn bay phách lạc.
“Sao vậy?”
Cô căng thẳng như vậy càng khiến anh thấy khả nghi.
“Không phải, chỉ là loại mặt nạ này không cần rửa mặt. Anh nằm đây, tôi giúp anh đắp mặt nạ là được.”
“Để tôi tự làm.”
Người đàn ông này trực tiếp từ chối, dường như không thích cô.
Chỉ là Phương Nhu cũng không quan tâm anh có ngại hay không, lập tức nói: “Mặt nạ này rất quan trọng lúc đắp, nhất định phải nhắm mắt và nằm xuống. Anh chắc chắn không làm được đâu, hay để tôi làm đi. Anh nằm xuống là được rồi.”
Cô xoay người, bước đến chỗ bàn trang điểm.
Bởi vì tất cả những đồ trước đây đã mang đến, cô cũng mang theo cả mặt nạ.
Vừa quay người lại, cô liền cười toe toét, sợ hãi run lên.
Bí mật thở dài một hơi, cô tự thấy thật may mắn là gương trong phòng ngủ được dán giấy đỏ.
Bởi vì tập tục ở quê, khi có một đứa trẻ vừa chào đời, trong phòng ngủ không được có gương, nếu có gương thì phải dán giấy đỏ.
Những người lớn tuổi cảm thấy có gương soi sẽ thu hút những điều không may mắn đến với con con nên làm vậy mới yên tâm.
Mà bà vú được Thích Ngôn Thương mời đến cũng là một người ở nông thôn, rất tin điều này, nên bà ấy đã dán một tấm giấy đỏ lên gương trong phòng ngủ.
Phương Nhu nuốt nước bọt, lập tức đi tìm mặt nạ, nhìn lại Thích Ngôn Thương nói: “Được rồi, anh nằm đi.”
“Ừ.”
Thích Ngôn Thương ngẩn người, nhìn Phương Nhu, cũng không nói gì, ngoan ngoãn xoay người nằm xuống.
Anh nằm lên ghế sô-pha, Phương Nhu đi đến trước mặt anh, tay cầm một đống đồ, nào là miếng bông, nước tẩy trang, toner và khăn lau mặt.
Thích Ngôn Thương hỏi: “Cầm nước tẩy trang làm gì?”
Dù không trang điểm nhưng không có nghĩa là anh không hiểu những điều này.
Hơn nữa, chữ tẩy trang cũng được viết trên hộp bao bì của mỹ phẩm.
Trái tim của Phương Nhu rơi lộp bộp, đối mặt với câu hỏi của anh, cô không khỏi có chút chột dạ, mím môi cười: “Cái này… đây không phải là nước tẩy trang. Chai nước dưỡng ẩm mà trước đây em rất thích nhưng bị vỡ rồi, bỏ đi thì tiếc nên em mới cho vào chai nước tẩy trang.”
Cô nghiêm túc nói quàng nói xiên.
Tóm lại là Thích Ngôn Thương cũng không biết bên trong chai đựng gì.
Lông mày Thích Ngôn Thương dần giãn ra.
“Anh nhắm mắt lại đi. Trước tiên tôi dưỡng ẩm đã.”
Đắp mặt nạ còn cần dưỡng ẩm?
Phương Nhu cảm thấy bản thân vì hủy diệt chứng cứ, đúng là cái gì cũng nói được.
Đi tới chỗ ghế sô-pha, cô ngồi xuống bên cạnh Thích Ngôn Thương. Nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, ánh mắt rơi xuống mặt anh, cô thiếu chút không nhịn được cười thành tiếng.
“Ừm, mắt anh bị thâm quầng rồi, tôi đắp mặt nạ mắt cho anh nhé.”
“Không cần.”
“Anh không dùng thì chỗ mặt nạ mắt kia tôi cũng không dùng hết được.”
Phương Nhu bước vội đến bàn trang điểm, cầm chỗ mặt nạ mắt, bảo anh nằm xuống: “Anh nằm xuống, để tôi đắp mặt nạ mắt cho anh. Phải mất hơn hai mươi phút, anh không được mở mắt đấy.”
“Được rồi.”
Người đàn ông này hôm nay ngoan khác thường, cũng không nói gì, chỉ nằm yên một chỗ.
Phương Nhu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự khen ngợi trí thông minh của bản thân.
Người đàn ông nhắm mắt, cô mở chỗ mặt nạ mắt, nhẹ nhàng đắp lên mặt anh.
Chặn lại ánh mắt của Thích Ngôn Thương, anh không còn thấy gì nữa.
Phương Nhu suy yếu, yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất: “Hừ… coi như là lừa được rồi. sợ chết mất.”
Nguy hiểm suýt nữa bị phát hiện.
Thích Ngôn Thương nằm yên lặng, Phương Nhu vội vàng lấy một ít bông tẩy trang, dùng bông tẩy trang lau nét chữ trên mặt.
“Em đang làm gì đấy?”
Thích Ngôn Thương không hiểu Phương Nhu đang làm gì.
“Tôi dưỡng ẩm cho da mặt trước, để mặt nạ thẩm thấu tốt hơn, nếu không mùa đông gió lớn trời lạnh, da sẽ rất dễ khô.”
Cô vừa giải thích vừa lau vết bút đen trên mặt Thích Ngôn Thương.
Trái tim lo lắng hồi hộp, khiến cô sợ hãi không thôi.
May là cuối cùng cũng lau sạch mặt anh, chỉ là…
Mí mắt anh đen thui, đến cả mặt nạ mắt cũng bị nhuộm đen.
Cô nhíu mày, tận lực tìm cách, cuối cùng tháo một bên mặt nạ che mắt ra: “Đừng động đậy, để tôi xoa bóp mắt cho anh, thúc đẩy quá trình hấp thụ.”
Phương Nhu thuận miệng nói nhảm.
Cầm bông tẩy trang lau nét chữ đen đã thấm đẫm mặt nạ.
Đang lau một chút, đột nhiên điện thoại trong túi Thích Ngôn Thương vang lên.
Anh nhanh chóng phản ứng, lập tức đứng lên.
Phương Nhu sợ đến sắc mặt trắng bệch, lúc này siết chặt miếng bông tẩy trang đen sì trong tay, lại liếc nhìn mấy miếng bông đen trong sọt rác, lặng lẽ cầm túi mặt nạ che lên trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.