Chương trước
Chương sau
Có những chuyện một khi đã xảy ra thì không có cách nào quay đầu lại được nữa.
Cho dù bị hàng ngàn người hiểu lầm, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đi tiếp, đây là con đường mà cô đã lựa chọn.
Bạc Dạ cầm trong tay điếu thuốc, đây là ngày anh ta hút thuốc nhiều nhất trong sáu tháng qua.
Hận không thể từng giờ từng phút kẹp điếu thuốc để giải tỏa lo lắng trong lòng.
Mộ Thiển không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng cơ thể cô phảng phất đang run rẩy.
Đừng nói một người phụ nữ, tuy Bạc Dạ anh là một người ngoài cuộc chứng kiến toàn bộ sự việc phát sinh cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, thương xót.
Tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy?
Cô đang khóc trút hết những ưu tư trong lòng ra, nhưng Bạc Dạ không nói một lời nào, cũng không hề lên tiếng.
Qua nửa giờ sau, anh mới đứng dậy đi lên lầu: “Phòng của em ở trên tầng hai bên cạnh phòng tôi, đã được thu dọn sạch sẽ, đợi một lúc tâm trạng em ổn định hãy lên nghỉ ngơi. Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”
Thực ra anh chưa buồn ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với Mộ Thiển, không muốn nhìn cô đau lòng như vậy.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Bạc Dạ biến mất, Mộ Thiển mới đứng thẳng dậy và ngừng khóc.
Yên lặng ngồi ở đó, để đôi mắt sưng đỏ do khóc đến sương mù mịt mờ.
Đến khuya muộn cô mới nhấc cơ thể yếu ớt lên lầu, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Điện thoại đặt sang một bên thỉnh thoảng phát ra tiếng bíp, báo hiệu điện thoại sắp hết pin.
Cô không muốn động, cũng không muốn đi sạc pin điện thoại.
Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, toàn bộ công ty được nghỉ phép, cô cũng không phải lo lắng chuyện của công ty, có thể cho bản thân nghỉ phép một thời gian, nghỉ ngơi vài ngày.
Đêm đó, cô không hề khó ngủ, mà nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi.
Thân thể quá yếu ớt, cô cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt.
Két—
Không biết từ lúc nào, một âm thanh tinh tế và khó nhận biết vang lên.
Bạc Dạ rón rén vào phòng đứng sang một bên, nhìn Mộ Thiển đang ngủ say, cúi người, không nhịn được tâm tình đưa tay nhẹ nhàng áp lên mặt cô.
“Anh Thâm? Anh Thâm…”
Tay anh vừa chạm vào Mộ Thiển liền bị người phụ nữ nhỏ nắm lấy: “Anh Thâm, em nhớ anh…anh Thâm…”
Cô vẫn đang ngủ, nhưng dường như là đang mơ cái gì đó.
Chỉ là nhiệt độ bàn tay đó đang nóng bỏng.
Bạc Dạ đưa tay sờ trán, quả nhiên người phụ nữ này phát sốt rồi.
Anh chỉ biết cơ thể Mộ Thiển hiện giờ rất yếu ớt nên lo lắng cho cô, vì vậy qua xem một chút, không ngờ rằng cô sốt cao như vậy.
Ngồi ở mép giường, anh nhẹ nhàng nói: “Thiển ngoan, ngủ ngon, anh đang ở bên cạnh em…”
Người nói là Bạc Dạ, nhưng giọng nói của anh hoàn toàn giống với Mặc Cảnh Thâm.
Anh cũng học qua lồng tiếng, vì vậy bắt chước giọng Mặc Cảnh Thâm quá đơn giản.
“Anh Thâm…Anh Thâm…”
Người phụ nữ nhỏ vẫn đang gọi tên Mặc Cảnh Thâm, nhưng tay cô ấy đã buông lỏng ra rất nhiều.
Bạc Dạ đứng dậy lấy khăn đắp lên trán Mộ Thiển giúp cô hạ nhiệt.
Gần như cả đêm anh đều ở bên cạnh chăm sóc Mộ Thiển, giúp cô hạ nhiệt, vỗ về cô.
Chăm sóc cô như một đứa trẻ.
Cơ hội hiếm có như vậy, Bạc Dạ vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy đáng buồn.
May mắn là vẫn còn cơ hội chăm sóc Mộ Thiển, đáng buồn là dùng phương thức này để ở bên cạnh chăm sóc cô.
Nếu có thể, Bạc Dạ thà không có cơ hội này.
Đêm dài, Mộ Thiển gặp vô số ác mộng đều là Mặc Cảnh Thâm ở trong đầu, còn không ngừng gọi tên anh.
Cô không biết rằng mỗi lần gọi tên Mặc Cảnh Thâm đều kéo theo trái tim Bạc Dạ run lên.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Bạc Dạ nhẹ nhàng đặt tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán Mộ Thiển, hết thảy phục hồi như thường anh mới yên tâm rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến lúc anh rời đi, Mộ Thiển mới mở mắt.
Cô đã tỉnh được một lúc, cảm giác được Bạc Dạ đang chăm sóc cô vì vậy Mộ Thiển không phát ra bất cứ âm thanh nào, giả vờ còn đang ngủ say.
Bởi vì Mộ Thiển thực sự không biết mình nên nói gì khi mở mắt đối diện với Bạc Dạ.
Mộ Thiển cảm thấy áy náy vì mắc nợ Bạc Dạ quá nhiều.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cuồng phong gào rít, tiếng gió vù vù dội lại.
Mộ Thiển nhìn đến thất thần, giống như một xác chết bước đi, khiến người ta không khỏi thắc mắc cô đang nghĩ cái gì.
Cứ nằm như này một lúc cô lại lăn ra ngủ.
Đợi đến khi tỉnh lại, chính là bị đau đến tỉnh ngủ.
Bởi vì Cẩm Dung đến.
“Anh đến rồi.”
Cô nhìn Cẩm Dung và hỏi một cách yếu ớt: “Anh Thâm đâu, tại sao anh ấy không đến?”
“Anh ấy không sao cả, chỉ là tâm tình không tốt, cô không cần quá lo lắng.”
Cẩm Dung chỉ vào mấy thứ đặt trên bàn: “Thuốc của cô đây, tôi đã tách ra cho cô rồi, cô nhớ phải uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Tuy nhiên ngày nào tôi cũng sẽ đến lấy máu đúng giờ. Ngày mai….ngày mai sẽ có một số thiết bị mới được đưa đến, loại thiết bị này có thể lưu giữ máu rất tốt, nhiều nhất có thể lưu trữ lượng máu được hai tháng.”
Bởi vì mỗi ngày Mặc Cảnh Thâm đều phải uống “thuốc dẫn”, Cẩm Dung nhìn lỗ kim chi chít dày đặc trên cánh tay của Mộ Thiển, đến anh cũng có chút không chịu đựng nổi.
Vì vậy đã tiến cử một loại thiết bị đưa đến lưu trữ máu, như vậy có thể để Mộ Thiển đỡ phải bị tiêm nhiều lần, cũng có thể giúp Mặc Cảnh Thâm không ngừng thuốc mỗi ngày.
Đồng thời, thiết bị tiên tiến có thể đảm bảo độ tươi của máu, cũng như độ tươi của cổ độc trong máu.
Thực ra, trước đây cũng có thể áp dụng cách như vậy, chỉ có điều cách đó không được quá lâu, một khi đã quá lâu, sự lưu thông của máu không được tốt, nếu truyền vào trong cơ thể của Mặc Cảnh Thâm, hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Mộ Thiển nằm lên giường, nhìn Bạc Dạ đứng phía sau Cẩm Dung, chỉ nhìn thấy đôi mày rậm của anh nhíu lại, ánh mắt nhìn chăm chăm túi huyết tương trên tay của Cẩm Dung, lông mày lại một lần nữa nhíu lại, quay người đi ra ngoài.
Anh thật sự không nhẫn tâm nhìn Mộ Thiển phải chịu tổn thương, cơ thể vốn yếu ớt, lại phải lấy máu, anh thật sự lo lắng cô ấy sẽ chết.
“Mộ Thiển, cảm ơn cô đã làm tất cả mọi chuyện vì đại ca.”
Cẩm Dung cảm kích, đồng thời nói: “Có thiết bị này, có thể bảo quản lượng máu của hai tháng, vì vậy trong khoảng thời gian này cô có thể truyền máu để máu nuôi cổ hai tháng, nên sẽ có thành quả tốt.
“Như vậy….trong máu có thể sinh ra bài trừ, ảnh hưởng…”
“Chúng tôi truyền máu một lần không quá nhiều, nên sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.”
“Thật sao?”
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để những nỗ lực trước đây lãng phí.”
Cẩm Dung đảm bảo.
Nếu không, thiết bị đắt tiền mà anh ấy mang về cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì mua máy móc về, chính là để lưu trữ máu, sau đó lại truyền cho Mộ Thiển, bảo đảm tình trạng cơ thể của cô ấy.
“Cảm ơn anh.”
Mộ Thiển nói lời cảm ơn.
“Cô không cần nói cảm ơn tôi, người cần nói cảm ơn là tôi, là đại ca. Nhưng mà…đại ca hiện tại không thể biết những việc này, hy vọng cô có thể hiểu cho.”
“Ừm, những việc đó tôi đều biết.”
Buổi chiều, Cẩm Dung ở bên cạnh Mộ Thiển, tự mình sắp xếp truyền máu cho cô, truyền vào 400CC máu.
Anh lại nói: “Khoảng thời gian này cô nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, bởi vì tôi cũng không dám chắc hoàn toàn máu có thể dung hợp với cổ độc trong cơ thể cô, vì vậy chúng tôi chỉ dám truyền 400CC, dùng thời gian hai tháng để kiểm định hiệu quả.”
“Ừm, được.”
Mộ Thiển gật đầu, bởi vì rút máu lại truyền máu, sau một trận giày vò, cơ thể Mộ thiển dường như đã quá yếu rồi, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Cẩm Dung thu dọn xong mọi thứ, xuống lầu, đúng lúc thấy Bạc Dạ ngồi ở phòng khách, không nói một lời như đang nghĩ về điều gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.