Chương trước
Chương sau
“Hôm nay tôi gọi cho anh, đơn giản là vì tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bạc Dạ nói sang chuyện khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn, trầm lặng của Mộ Thiển, anh ta nói: “Đúng rồi, ngày mai Tư Cận Ngôn sẽ quay trở lại.”
“Đàn anh ngày mai sẽ trở lại sao?” Mộ Thiển hai mắt sáng lên, có chút phấn khởi: “Tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không quay lại trong năm nay chứ, không nghĩ đến anh ấy vẫn trở về.”
Cô dựa lưng vào cửa xe, mắt nhìn về phía trước, thở dài, nói; “Năm đó, đàn anh cũng vì chuyện của Dương Liễu mà bị thương, không biết trong thời gian qua có làm lành được vết thương trong lòng anh ấy hay không.”
Thời gian của nửa năm, chuyện của Mặc Cảnh Thâm và công ty vẫn luôn bận bịu vì gặp trục trặc, hoàn toàn không có thời gian để anh ấy đi quan tâm chuyện này.
Trong tất cả những người, ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm, thì người khiến cô lo lắng nhất là Tư Cận Ngôn.
“Tư Cận Ngôn là một người mạnh mẽ, em không cần phải lo lắng đâu. Hơn nữa, bây giờ em nên quan tâm bản thân mình mới đúng.”
Bạc Dạ mím môi cười, từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó, đặt trước mặt Mộ Thiển, nói: “Tặng cho em.”
“Cái gì vậy?”
Một chiếc hộp làm bằng nhung màu vàng rất tinh xảo.
Mộ Thiển không biết bên trong có gì,cầm cái hộp hình chữ nhật lên và mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền vừa đẹp mà còn rất tinh xảo.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống chiếc hộp, sợi dây chuyền lấp lánh như ánh sao, óng ánh đến chói mắt.
Thường thì những thứ xinh đẹp vừa nhìn là biết rất có giá trị.
Mộ Thiển đóng hộp lại và đưa chiếc hộp đến trước mặt Bạc Dạ, nói: “Có giá trị như vậy, tôi không thể nhận được.”
“Có chắc là không nhận không?”
Bạc Dạ nhướng mày, khóe môi mang một chút giễu cợt:
“Mặc Cảnh Thâm biết rằng em đi ra ngoài cùng anh, và cũng biết rõ quá khứ ‘không chịu đựng nổi’ của chúng ta. Nếu không cầm chiếc vòng cổ này về, em cho rằng anh ta sẽ không nghi ngờ sao?”
Một người thông minh, cẩn thận và lòng dạ. Mộ Thiển sững sờ, liếc nhìn Bạc Dạ, sau đó nhìn chiếc hộp nhung kia, mím môi, nói:
“Bạc Dạ, anh làm thật quá đáng, anh muốn tôi thế nào mới trả được hết ân huệ này?”
Có lẽ, cả đời cũng không trả hết.
“Tôi không cần em trả lại, bởi vì chỉ có không trả lại, em mới có thể nhớ tới món nợ mà em nợ tôi. Ít nhất, trong lòng em có tôi.”
“Anh…”
“Hahahaha… trêu em thôi.”
Bạc Dạ nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, cười trừ, nói:
“Được rồi, giờ đi ăn, ăn xong sớm thì về nhà sớm.”
“Ừm.”
Sau đó cả hai gọi một số món ăn phương tây, người ngồi nói chuyện, người thì yên lặng ngồi dùng bữa.
Chín giờ tối, hai người rời nhà hàng tây, mỗi người đi một hướng.
Và ngay sau khi chiếc xe của Mộ Thiển và chiếc xe của Bạc Dạ rời đi, một chiếc Land Rover núp từ chỗ khuất lái ra.
Hàn Triết lái xe, đi theo xe của Bạc Dạ cho đến khi xe của Bạc Dạ tách khỏi xe của Mộ Thiển, anh ta tăng tốc và vượt lên trước, trực tiếp chặn đầu xe Bạc Dạ.
Cười giễu cợt.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe, Bạc Dạ phanh gấp, cả người theo quán tính lao về phía trước, lại bị dây an toàn kéo lại.
Cửa xe phía trước mở ra,từ bên trong một người bước ra.
Đó là Mặc Cảnh Thâm.
Bạc Dạ cảm thấy không hề ngạc nhiên, tháo dây an toàn và bước xuống xe.
Anh ta biết rằng, chỉ cần anh gặp Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ xuất hiện.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Cơn gió lạnh thổi vù vù. hai người đều đứng trước xe, bởi vì ngược sáng, nên hai bên nhìn nhau có chút chói mắt, không rõ ràng.
Hai người đi bên lề đường, cùng đứng kề vai.
Mặc Cảnh Thâm rút một điếu thuốc, cầm đưa lên môi, châm lửa và hít một hơi dài: “Rời cô ấy.”
Ba từ đơn giản và ngắn gọn mà không có bất kỳ vô nghĩa hay thừa thãi.
Có lẽ, căn bản Mặc Cảnh Thâm không muốn nói chuyện với Bạc Dạ chút nào.
Bạc Dạ dựa vào xe bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, cười lạnh lùng, nói: “Rời khỏi hay không, là do tôi quyết định. Mặc Cảnh Thâm, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh lại không biết trân trọng nó. Anh không thể làm cho Mộ Thiển hạnh phúc được, nhưng tôi thì có thể cho cô ấy, nhưng giữa tôi và cô ấy không có gì cả. Còn anh, mỗi ngày đều ở bên nhau, vẫn chưa đủ sao?”
Mặc Cảnh Thâm mím chặt môi, cắn chặt mẩu thuốc, hai mắt hơi híp lại, dưới mắt lóe lên một chút tia lạnh lùng.
“Tôi sẽ nói lại lần nữa, rời khỏi… Mộ Thiển!”
Ban đầu anh và Bạc Dạ cũng chỉ vì Mộ Thiển mà gây xích mích, hiện tại, nhưng sau tất cả, họ vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
“Không được!” Bạc Dạ lạnh nhạt nói.
“Anh đang khiêu khích tôi sao?” Mặc Cảnh Thâm chậm rãi quay lại và nhìn anh ta. Gió thổi, làn khói thuốc bay theo gió, tàn lừa ở đầu thuốc dập tắt, phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của Mặc Cảnh Thâm càng thêm lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi.
“Nếu như khiêu khích anh, hiện tại Mộ Thiển không thể ở bên cạnh anh. Mặc Cảnh Thâm, anh chỉ là một kẻ vô dụng. Dựa vào cái gì mà tranh giành cùng tôi? Anh có thể cho Mộ Thiển hạnh phúc? Nếu anh không thể cho cô ấy, thì điều anh nên làm là buông bỏ, thay vì giam cầm Mộ Thiển bên mình, ở không như vậy!”
Là một người đàn ông, nghe thấy những lời cuối cùng của Bạc Dạ, chắc chắn đang kích động giới hạn của bản thân anh.
Mặc Cảnh Thâm vặn vẹo bàn tay phải, không biết khi nào từ trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao găm sắc bén, mạnh mẽ giơ tay lên, một con dao găm trực tiếp chạm vào cổ Bạc Dạ.
“Như thế nào, anh cho rằng tôi sẽ không giết anh?”
“Ông chủ, đừng kích động!” Hàn Triết đứng sang một bên, trong lòng anh biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm hành động với Bạc Dạ như vậy, anh thật sự không biết phải làm gì. Bây giờ, cho dù là Mộ Thiển hay Bạc Dạ, hai người họ cũng đều âm thầm giúp đỡ Mặc Cảnh Thâm, mà hiện tại Mặc Cảnh Thâm lại đưa dao về phía Bạc Dạ.
Một mặt, Hàn Triết lo lắng rằng Bạc Dạ sẽ bị vạch trần sự thật, và anh càng lo rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ vô tình làm thương Bạc Dạ!
“Cút!” Mặc Cảnh Thâm quát một tiếng, Hàn Triết lập tức im lặng, đứng sang một bên, không lên tiếng.
Ngược lại, ánh mắt Bạc Dạ hờ hững liếc nhìn con dao găm lạnh lẽo trên cổ anh, rất bình tĩnh, nói: “Nếu anh dám làm điều đó với tôi, tôi đoán chắc rằng, hoặc ngày mai, Mộ Thiển sẽ chia tay với anh. Cô ấy là người phụ nữ anh yêu cả đời, anh không bao giờ muốn mất cô ấy vì tôi, đúng không? Hơn nữa, Mặc Cảnh Thâm, anh chính là người vô dụng, không nên nông nổi mà trách Mộ Thiển. Ngay cả khi không có tôi, thì cũng sẽ có những người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh Mộ Thiển.”
Những gì Bạc Dạ nói rất trung thực, nhưng từng chữ nói ra khiến anh tổn thương. Anh không biết là Bạc Dạ quá lạnh lùng, hay là lời nói của Bạc Dạ quá đau lòng, Mặc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy cả người lạnh run, làm anh có chút không ổn.
“Cảnh Thâm, dừng lại!”
Đúng lúc này, một chiếc xe chạy tới với tốc độ cực nhanh, Mộ Thiển xuống xe chạy tới, cô liền nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang cầm trên tay một con dao găm hướng đến cổ Bạc Dạ. Cô sợ hãi đến mức thất thần, dùng tay không nắm lấy lưỡi dao, giật lấy con dao găm từ tay Mặc Cảnh Thâm và ném xuống đất, cô trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Anh điên rồi sao? Có biết mình đang làm gì không?”
Mộ Thiển rất có lỗi với Bạc Dạ, nhưng có Chúa mới biết cô cảm thấy thế nào khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm cầm dao găm hướng đến Bạc Dạ, trong lòng cô thực sự căng thẳng cỡ nào.
Trên đường trở về, Mộ Thiển gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại bị người giúp việc nghe máy.
Người giúp việc nói rằng cô vừa rời đi trước, thì ngay sau đó Mặc Cảnh Thâm đã liền đi theo sau.
Mộ Thiển biết rằng Mặc Cảnh Thâm đã theo dõi cô.
Nhưng suốt dọc đường, nhìn qua gương chiếu hậu cô không tìm thấy xe của Mặc Cảnh Thâm, vậy nên cô đoán rằng nhất định Mặc Cảnh Thâm lại tới tìm Bạc Dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.