“Hôm nay tôi gọi cho anh, đơn giản là vì tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bạc Dạ nói sang chuyện khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn, trầm lặng của Mộ Thiển, anh ta nói: “Đúng rồi, ngày mai Tư Cận Ngôn sẽ quay trở lại.”
“Đàn anh ngày mai sẽ trở lại sao?” Mộ Thiển hai mắt sáng lên, có chút phấn khởi: “Tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không quay lại trong năm nay chứ, không nghĩ đến anh ấy vẫn trở về.”
Cô dựa lưng vào cửa xe, mắt nhìn về phía trước, thở dài, nói; “Năm đó, đàn anh cũng vì chuyện của Dương Liễu mà bị thương, không biết trong thời gian qua có làm lành được vết thương trong lòng anh ấy hay không.”
Thời gian của nửa năm, chuyện của Mặc Cảnh Thâm và công ty vẫn luôn bận bịu vì gặp trục trặc, hoàn toàn không có thời gian để anh ấy đi quan tâm chuyện này.
Trong tất cả những người, ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm, thì người khiến cô lo lắng nhất là Tư Cận Ngôn.
“Tư Cận Ngôn là một người mạnh mẽ, em không cần phải lo lắng đâu. Hơn nữa, bây giờ em nên quan tâm bản thân mình mới đúng.”
Bạc Dạ mím môi cười, từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó, đặt trước mặt Mộ Thiển, nói: “Tặng cho em.”
“Cái gì vậy?”
Một chiếc hộp làm bằng nhung màu vàng rất tinh xảo.
Mộ Thiển không biết bên trong có gì,cầm cái hộp hình chữ nhật lên và mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền vừa đẹp mà còn rất tinh xảo.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống chiếc hộp, sợi dây chuyền lấp lánh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725158/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.