Phương Nhu nhìn thấy Thích Ngôn Thương đưa mấy bao lì xì lại, cũng không cự tuyệt, bởi vì cô ấy biết, Thích Ngôn Thương cũng không thiếu tiền, số tiền này đối với anh mà nói cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, cho nên trực tiếp nhận lấy tiền này luôn.
Mới vừa rồi trong phòng bệnh còn rất náo nhiệt, bởi vì mọi người đã đi hết nên trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
“Thang Viên à, Thang Viên, cái đồ nhỏ tuổi lười biếng này, tại sao không mở to mắt ra mà nhìn xem mẹ đang ở đâu chứ?”
Cô ôm đứa bé, cùng con đùa giỡn vui vẻ. Thích Ngôn Thương đứng ở bên cạnh, sắc mặt ngưng đọng, không có ai biết anh ta đang suy nghĩ vấn đề gì.
Mà cùng lúc đó, Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển ngồi trên xe trở về nhà, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn thoáng qua cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, bất ngờ khi thấy hai chữ Bạc Dạ.
Lông mày của Mộ Thiển hơi nhíu lại, khóe mắt liếc nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, do dự vài giây đồng hồ, cô vẫn quyết định nghe: “Bạc Dạ?”
Đặt điện thoại di động đặt ở bên tai, anh ta hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi vừa đi thăm Phương Nhu, bây giờ đang trên đường trở về.”
“Buổi tối có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”
“Hôm nay sao?”
“Đúng vậy.”
Mộ Thiển có chút do dự, quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, chỉ thấy anh vẫn đang chuyên chú lái xe, giống như đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725157/chuong-996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.