Chương trước
Chương sau
Không nói đến chuyện Nghê San San phân tích đúng hay không, nhưng đúng là anh đã hại cô.
Bởi vì Nghê San San lợi dụng bản thân mình giống với Mộ Thiển mà nhích lại gần anh, đúng lúc nhận được tin tức hôm đó,
Nếu như không đoán sai, chắc là Đồng Nam nhìn tin đó mới tìm được Nghê San San, thuận tiện giá họa cho Mộ Thiển, châm ngòi quan hệ.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình, đi đến trước mặt Nghê San San: “Người xuống tay với cô có phải cô ấy không?”
Nghê San San đang cúi đầu khóc thút thít, nhìn người phụ nữ trong điện thoại di động của anh, trong phút chốc đôi mắt trừng to ra: “Chính là cô ta, chính là cô ta, chính là người này đã hủy gương mặt em, chính là cô ta!”
Đối mặt với người hủy mặt cô, sao cô không nhớ rõ được?
Điều Nghê San San xác nhận cũng không khiến cho Bạc Dạ bất ngờ, trái lại tất cả đều trong dự đoán.
Anh cầm điện thoại mở mấy tấm ảnh chụp, đưa từng bức ảnh đến trước mặt Nghê San San để cô ta xem. “Đây là ảnh chụp của tôi và cô ấy vào mười lăm năm trước, khi đó cô ấy còn nhỏ, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Đây là ảnh chụp lúc sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, tôi tổ chức cho cô ấy. Đây là ảnh chụp lúc hai mươi tuổi, chúng tôi chụp làm kỉ niệm.”
Có mấy tấm ảnh chụp làm chứng, cũng không có vết tích của Photoshop.
Nghê San San mờ mịt, ngây người như phỗng ngồi ở trên giường, giống như bị rút sạch linh hồn.
“Cô ấy là Đồng Nam, cũng là nhà thế gia, cô ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi. Không tin thì cô có thể cho người đi điều tra.”
Xưa nay, Bạc Dạ là người không khéo nói chuyện, bây giờ nếu không phải vì chuyện của Mộ Thiển, anh cũng không cần phải giải thích với Nghê San San nhiều như thế.
Nhưng bây giờ nhìn thấy một cô gái giống Mộ Thiển y như đúc ở trước mặt, chỉ nhìn vào ánh mắt cô ta cũng có thể nhìn thấy vẻ lo lắng và động lòng của Mộ Thiển, sao có thể không đau lòng cho tình cảnh cô gặp phải?
Yêu ai yêu cả đường đi, chắc là có thể hình dung Bạc Dạ vào lúc này.
“Là anh? Thì ra là thật sự vì anh?”
Đột nhiên tin tức đó khiến Nghê San San không thể nào chấp nhận được, giơ tay bắt lấy vạt áo của Bạc Dạ, giống như phát điên liên tục lung lay. “Khốn kiếp, anh là đồ khốn. Khốn kiếp, khốn kiếp, tôi muốn giết anh, anh trả mặt lại cho tôi, trả lại thanh xuân cho tôi, ô ô…”
Không ai có thể cảm giác được tâm trạng của Nghê San San vào lúc này.
Nhiều năm trước mới sửa lại, rất vất vả mới khôi phục cuộc sống của người bình thường, bây giờ lại bị hủy hoại.
Dường như cuộc đời cô không thoát khỏi liên quan đến việc phẫu thuật gương mặt sao?
Ông trời như thế là công bằng sao?
Bạc Dạ không vùng vẫy, không phản kháng, mặc cho cô liên tục cào vào ngực mình, cho đến khi ngón tay được bó bởi băng gạc tràn ra vết máu, anh mới mở miệng: “Tay cô đổ máu rồi.”
“Ô ô… Tay tôi cũng bị hủy rồi, bây giờ nói những lời đó có tác dụng gì?”
Bởi vì sau khi xảy ra chuyện, Nghê San San hôn mê không lâu đã tỉnh lại, lúc này gọi 113, cho nên ngón tay được nối lại.
Nhưng ngón tay bị gãy mất thì chung quy vẫn là gãy mất, dù cho nối lại cũng không thể hoạt động tự nhiên như trước.
Càng quan trọng hơn là gương mặt, mặt có thể phẫu thuật.
Nhưng cảm giác đau khổ khi phẫu thuật cô ta đã trải qua, quá mức đau đớn.
“Tay sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của cô. Về phần mặt của cô, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện chỉnh hình tốt nhất, bảo đảm sẽ khiến cô khôi phục. Nghê San San, bây giờ tôi muốn cô đứng ra làm sáng tỏ, làm sáng tỏ việc này không phải do Mộ Thiển làm.”
Bạc Dạ đưa ra yêu cầu của anh.
Nghê San San đang khóc thút thít nghe thấy Bạc Dạ nói thế thì thân thể cứng đờ, nước mắt cũng đọng lại ở hốc mắt trông vô cùng sống động.
Thật lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Anh… Anh nói cái gì?”
Cô cảm thấy như mình gặp ảo giác.
“Tôi nói, cô đứng ra làm sáng tỏ việc này không có liên quan đến Mộ Thiển. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền để cô không lo quãng đời còn lại nữa.”
“Ha ha, kẻ có tiền các anh đều thích dùng tiền giải quyết tất cả sao?”
Nghê San San cười, tiếng cười lạnh lẽo mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn.
“Cô dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi dám nói không phải vì tiền? Chỉ là giao dịch công bằng mà thôi. Nếu như cô không đứng ra thì cũng không sao, mọi chuyện sẽ tra ra manh mối. Đến lúc đó, một xu cô cũng không lấy được.”
Có thể cho cô ta tiền là xuất phát từ sự cảm thông, nhưng phản ứng của Nghê San San lúc này khiến cho Bạc Dạ cảm thấy một xu cũng không muốn cho cô ta.
Nghê San San là người thông minh, đắn đo suy tính cảm thấy Bạc Dạ nói rất đúng.
Với sức của một mình mình sao có thể đấu với Mộ Thiển được?
“Ba mươi tỷ.”
Suy nghĩ kỹ một lúc cô ta cũng nói ra một con số.
“Trái lại lòng tham cũng không nhỏ.”
Bạc Dạ nở nụ cười chế giễu: “Nhiều nhất hai mươi tỷ. Tôi muốn nhìn thấy tin tức trước sáng ngày mai, nếu không một xu cô cũng không lấy được.”
“Vậy anh có giữ lời đưa tôi đi phẫu thuật không?”
Bây giờ mặt cô rất nghiêm trọng, muốn chữa trị không dễ dàng như thế, toàn bộ quá trình cần rất nhiều tiền.
“Ừm.”
Bạc Dạ nói xong một chữ cuối cùng thì anh cũng rời khỏi phòng bệnh.
Mặt bị hủy, Nghê San San không cam lòng đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Cũng may mà bây giờ còn có Bạc Dạ có thể dựa vào, ít ra sau khi phẫu thuật cô còn có thể cầm một số tiền rời đi.
Xem ra Hải Thành này không thích hợp để cô ở lại.
Ngồi trong phòng một lúc, bùi ngùi cho cuộc đời một chút, cuối cùng vì mặt quá đau, tay cũng quá đau cho nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Ai ngờ, khi vừa nằm xuống không lâu thì cửa phòng bệnh mở ra.
Có một người đi đến trước mặt cô.
Nghê San San nhìn thấy người tới, nhíu mày lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến người trước mặt, đồng tời hỏi: “Anh… Anh là… Mặc Viên?”
Cho dù cô không quen với Mặc Viên, nhưng trước đó nhìn thấy Mặc Viên và Kiều Vi, cũng từng nhìn thấy Mặc Viên trên TV.
Có hơi xa lạ, nhưng lại có thể nhận ra được.
Mặc Viên mặc âu phục giày da đóng cửa phòng bệnh lại, lấy mắt kính gọng tơ vàng xuống. Người đàn ông để râu có vẻ quyến rũ mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, lại có vẻ hấp dẫn trưởng thành, sức quyến rũ bức người, làm cho người ta không dời nổi mắt.
Nghê San San đã thấy qua nhiều người đàn ông đẹp trai, ví dụ như Mặc Cảnh Thâm, Bạc Dạ, Tư Cận Ngôn, Thích Ngôn Thương, Mặc Viên.
Phong cách của mỗi người bọn họ đều khác biệt, Mặc Cảnh Thâm là người nhẫn nhục; Bạc Dạ là người quyến rũ yêu nghiệt; Tư Cận Ngôn có phong cách dịu dàng của người trí thức; Còn Thích Ngôn Thương thì cao ngạo lạnh lùng kết hợp vẻ tùy tiện.
Chỉ có mình Mặc Viên là kiểu ông chú đẹp trai, giống với phong cách của anh Bạc Dạ, Bạc Diệc Chu. Bọn họ đều để ria mép, có vẻ trưởng thành và đẹp trai lưu manh.
Nghê San San cũng là người mê trai, đầu tiên khi nhìn thấy Bạc Dạ cũng bị nhan sắc của anh ta quyến rũ. Đột nhiên cô bừng tỉnh: “Anh đến phòng tôi làm gì?”
Mặc Viên mặc âu phục màu xám bạc, hai tay đặt trong túi, nhìn xuống cô, lắc đầu: “Nghê San San?”
Anh ta gằn tên cô từng chữ, không khỏi cảm khái: “Chậc chậc… Gương mặt xinh đẹp, xinh đẹp như thế sao lại rơi vào kết cục này? Thật sự khiến người ta đau xót.”
“Tôi và anh rất thân với nhau sao? Chuyện của tôi không liên quan đến anh, mời anh ra ngoài cho.”
Cô có ý thức bảo vệ chính mình, Nghê San San có cảm giác anh ta không phải người tốt, theo bản năng muốn đuổi anh ta ra ngoài.
Nhưng Mặc Viên há có thể dễ dàng bị đuổi đi?
Quay người đi đến ghế sa lon ngồi xuống, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt giữa bụng.
“Đến để làm một giao dịch với cô, có hứng thú không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.