Chương trước
Chương sau
Kỳ thật, cho dù người mà cô đã sắp xếp không rời đi, thì chỉ sợ cũng không thể cứu được Nghê San San đã bị thương.
“Chuyện của Nghê San San em không cần phải nhúng tay vào, để anh xử lý.”
“Anh định xử lý như thế nào? Trước đó Đồng Nam đã xuống tay với em, còn không phải nghe lời Bạc Dạ thả cô ta ra sao, hiện tại cô ta lại ra tay với Nghê San San, nếu giữ lại, quả thực sẽ để lại hậu quả khôn lường.”
Mặc Cảnh Thâm có thể đoán đúng, đương nhiên Mộ Thiển cũng đã phát hiện ra.
Chẳng qua ban đầu Mộ Thiển cảm thấy quan hệ giữa Đồng Nam và Bạc Dạ cũng không tệ, cho nên mới không ra tay, tuy nhiên bản tính của Đồng Nam đến chết không đổi, khiến cô phải nhức đầu.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là cầm thìa uống một muỗng canh.
Mộ Thiển lắc đầu thở dài: “Vẫn nên giao cho Bạc Dạ đi.”
Nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra ở tập đoàn Fryer, Mộ Thiển càng thêm áy náy với Bạc Dạ, vì sao cô ta có thể ra tay với Đồng Nam được chứ?
Không thể nghi ngờ là tại tổn thương Đồng Nam.
“A Thiển?”
Người đàn ông phía đối diện bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
“Em đã trưởng thành rồi.”
“Ha ha, nhưng cảm giác trưởng thành cũng tốt chút nào cả.”
Trước kia nghe nói càng trưởng thành thì càng cô đơn, hiện tại xem ra, sau khi trưởng thành không chỉ cô đơn mà còn mệt mỏi nữa.
Ban đêm hai người không có đi ra ngoài đi dạo nữa, mà ở nhà xem phim, khó có dịp có thể yên ổn xem phim truyền hình ở trên ti vi như thế này, cả hai đều không nghĩ quá nhiều.
Mộ Thiển mặc dù có áp lực, nhưng không biết tại sao, dường như khi có Mặc Cảnh Thâm ở đây, ngược lại cô cảm thấy không còn lo lắng như trước nữa.
Hai người ở cùng nhau cho đến tận khuya rồi mới trở về phòng để nghỉ ngơi.
Đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc ngủ cả hai người đều rất yên tĩnh, không ai dám động đậy, chỉ là dựa vào nhau đi ngủ.
Cái loại cảm giác này, rất hạnh phúc nhưng ở trong cảm giác đó lại vô tình khiến cho người ta cảm thấy rất tra tấn.

Ở bệnh viện.
Bạc Dạ đứng ở trước cửa sổ của phòng bệnh, nhìn Nghê San San đang mê man, trong đáy mắt là màu sắc u ám.
Điện thoại di động ở trong túi vang lên.
Anh ta cầm điện thoại đi ra ngoài phòng bệnh để nghe: “Sao rồi? Đã tìm được Đồng Nam sao?”
Đồng Nam là người lòng dạ độc ác, phàm là ai hiểu rõ cách làm người của Đồng Nam thì đều không khó đoán ra chuyện của Nghê San San là do cô ta làm.
Chỉ là lúc ấy chẳng biết tại sao Bạc Dạ luôn luôn kìm nén suy nghĩ lại muốn đi tìm Mộ Thiển, nói hết những lời ở trong lòng ra.
Những lời kia vốn dĩ nên vĩnh viễn giấu ở trong lòng, nhưng anh ta lại nói ra với Mộ Thiển.
Nhưng, kết quả là khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ cô đơn và tuyệt vọng của Mộ Thiển mà anh ta cũng không có cảm thấy vui vẻ, mà lại hung hăng nắm chặt bàn tay của mình lại, âm thầm chửi mình là đồ khốn nạn.
Bệnh tâm thần phân liệt, khi phát bệnh sẽ không tự chủ được mà làm một vài chuyện không thể khống chế nỗi, chờ sau khi mọi chuyện qua đi lại không thể nhớ nổi những việc đó.
Nhưng đối với Mộ Thiển, Bạc Dạ đối với cô rất đặc biệt, cho nên tất cả những chuyện cùng với cô, anh ta đều nhớ rõ.
“Người đã bị người của cậu chủ Mặc mang đi.”
Đối phương nói.
“Tôi biết rồi.”
Bạc Dạ cúp điện thoại, đứng ở trong hành lang, một người đi tới đi lui, bực bội đốt một điếu thuốc lá.
Đáng chết!
Đột nhiên anh ta đá một cước vào chiếc ghế dài ở trên hành lang, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Ngày mà Đồng Nam ra tay với Mộ Thiển, anh ta lại nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ Đồng Nam, không nghĩ tới cô ta vẫn theo đường cũ, không biết hối hận.
Khi anh để người đến nhà đón Đồng Nam, vậy mà Đồng Nam lại trốn đi, mặc cho người nhà họ Đồng làm thế nào cũng không thể tìm được Đồng Nam.
Anh ta biết rõ Đồng Nam sẽ tiếp tục tìm Mộ Thiển để gây phiền phức, lại không nghĩ rằng vậy mà cô ta lại đem ý định đến trên người của Nghê San San.
Lại ra tay tấn công lúc bất ngờ, ngược lại là khiến cho anh ta trở tay không kịp.
“Hu hu hu… Á… Mặt của tôi, mặt của tôi…”
Trong phòng bệnh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, Bạc Dạ kẹp một điếu thuốc lá, đứng ở bên ngoài yên tĩnh hút, nghe người phụ nữ ở bên trong đang gào khóc, nhưng không có một chút đau lòng nào cả.
Hoặc là nói, bởi vì anh ta biết rõ người đó căn bản không phải là Mộ Thiển, cho nên mới sẽ không đau lòng.
Đáng lẽ bây giờ anh ta cũng không nên xuất hiện ở bệnh viện, nhưng lại là do Đồng Nam làm hại Nghê San San, nếu như anh ta không ở đây bảo vệ Nghê San San, anh ta rất lo lắng sẽ có người lại ra tay với Nghê San San.
Nếu như cô ta chết, như vậy Mộ Thiển liền xem như có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Sau khi hút xong một điếu thuốc lá, anh ta mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Trong phòng bệnh, Nghê San San đang ngồi ở trên giường bệnh, hai tay ôm lấy gò má, đang khóc lớn. Trên mặt đất của phòng bệnh là một tấm gương, tấm gương đã vỡ vụn.
Cạnh!
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, anh lặng lẽ nhìn chăm chú cô ta, chậm chạp không nói chuyện.
Nghê San San không nhẫn nại được nữa, trông mong nhìn anh ta: “Hu hu hu, anh Dạ, mau cứu em, mau cứu em có được hay không? Là Mộ Thiển, là con chết tiệt Mộ Thiển kia đã hại em, về sau… Về sau em phải gặp người như thế nào, hu hu hu…”
Trong lòng của cô ta vô cùng đau khổ, thậm chí có chút tuyệt vọng.
Bạc Dạ đưa tay xoa xoa cái trán, rút một điếu thuốc lá ra, bật lửa, đặt lên môi, hút một hơi, nói: “Gieo gió gặt bão. Tôi đã nói với cô rồi, để cô rời khỏi Hải Thành, là chính cô lựa chọn.”
“Em…”
Cô ta dừng lại, bên trong ánh mắt uất ức lộ ra sự không cam lòng: “Em không nghĩ đến là như vậy, em thích anh, hu hu hu… Em thích anh, nếu như không phải muốn được ở bên cạnh anh, thì em đã sớm đi đến nước C với chị Vi rồi, hu hu hu…”
Trước đó cô ta còn chế giễu Kiều Vi, vì ngoài ý muốn đấm vào bàn thuỷ tinh vỡ khiến cho gương mặt bị thương, nhưng ai có thể nghĩ đến hiện nay người đã bị huỷ đi dung mạo lại chính là cô ta.
Cùng một bệnh, cô ta cảm thấy mình vô cùng buồn cười.
“Được rồi, những lời nói linh tinh đó cô để lại cho mình đi.” Anh ta cười lạnh, thái độ lạnh lùng.
Toàn bộ trên gương mặt của Nghê San San đều quấn băng gạc, bao vây lấy toàn bộ gương mặt của cô ta, chỉ lộ ra đôi mắt, cái mũi và miệng, trông khó khăn như một xác ướp.
Đến cả tay phải cũng quấn băng gạc,ngón út và ngón áp út đều bị cắt đi một đoạn.
Trước mấy ngày còn huy hoàng như thế, bây giờ lại biến thành một người vô dụng.
Nghê San San thậm chí đang suy nghĩ, nếu như thời gian có thể quay về, cô ta thật sự hi vọng có thể trở lại ngày hôm trước, hẳn là nên đồng ý với yêu cầu của Mộ Thiển.
Nhận lấy năm nghìn vạn nhân dân tệ, trực tiếp rời khỏi Hải Thành.
Nhưng trên cuộc đời này làm gì có thuốc hối hận.
“Bạc… Vậy tại sao anh lại muốn để em lại bên người anh?”
Cánh môi của cô ta không ngừng run rẩy, gương mặt và tay đều vô cùng đau đớn, nhưng lại không đau bằng sự tuyệt vọng và đau đớn ở trong lòng.
Vấn đề này được đưa ra cũng không nhận được câu trả lời của Bạc Dạ.
Cô ta dường như lầm bầm lầu bầu nói: “Là vì Mộ Thiển đi? Có phải muốn giữ em lại ở bên cạnh để kích thích Mộ Thiển? Ha ha… Em đoán có đúng không? Bạc Dạ, không nghĩ tới anh cũng là người đàn ông hèn hạ như vậy, ha ha ha…”
Gương mặt đã bị huỷ, ngón tay thì bị chặt mất, tinh thần của cô ta đã bị sụp đổ, có chút giống như kẻ điên, cảm xúc có chút không ổn định.
Nhưng không thể phủ nhận, Nghê San San nói đúng.
“Người đã xuống tay với cô không phải là Mộ Thiển, mà là người của tôi.”
Bạc Dạ nói.
“Người của anh?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha, anh cho rằng anh nói một câu thì tôi sẽ tin tưởng anh sao? Tôi sẽ không tin, các anh cũng đều là vì Mộ Thiển, vì Mộ Thiển mới nói như vậy, có đúng không?”
Cảm xúc của Nghê San San hơi bùng nổ, chỉ vào anh ta gào thét điên cuồng: “Đều là do anh, Bạc Dạ, đều là do anh hại tôi biến thành như vậy, nếu như không phải anh lợi dụng tôi, thì làm sao Mộ Thiển lại ra tay với tôi chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.