Chương trước
Chương sau
Thích Ngôn Thương đưa tay ra mò qua mò lại: “Máu ở đâu ra chứ?”
“Không thể nào, đã chảy ra rồi, vừa nãy tôi cũng cảm thấy được mà.”
Phương Nhu đang rơi nước mắt cảm thấy không cam chịu, vì để chứng minh thật sự đã chảy máu rồi, cô ấy còn tự mình mò thử, kết quả lúc giơ tay lên, trên đầu ngón tay chỉ có vệt nước sáng bóng lờ mờ.
“A? Không, không có chảy máu?”
Cô ấy nhìn vào đầu ngón tay, bộ dáng ngây người giống hệt như một đứa ngốc vậy, trong thoáng chốc vẫn chưa phản ứng lại được.
Thích Ngôn Thương trái lại cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì cuộc phóng túng vào đêm qua, anh ta chỉ lau khô ở bên ngoài, mới làm cho một chút thứ còn sót lại chảy ra ngoài khi cô ấy ngồi dậy.
Thế nhưng anh ta biết được không có nghĩa là Phương Nhu cũng biết, ngược lại dáng vẻ ấy còn khơi dậy hứng thú của Thích Ngôn Thương, anh ta cười lên một cách xấu xa, khoác tay ôm cô ấy nằm ở trên giường, một tay nâng cằm của cô ấy lên: “Là đã “chảy máu” rồi hay là đêm qua có một giấc mộng xuân rồi? Hửm?”
Mộng… Mộng xuân?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Nhu đỏ bừng lên, ngay lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ muốn đào một cái hố chui vào mới được.
Cô ấy giải thích một cách yếu ớt: “Không, tôi không có.”
“Không có? Vậy thì cái này nên giải thích như thế nào đây?”
Thích Ngôn Thương nắm lấy cổ tay của cô ấy, lắc lắc bàn tay của cô ấy, nói một cách đầy ẩn ý.
Thật ra là đang thắc mắc về những vết nước bóng láng ở trên đầu ngón tay của Phương Nhu.
Bị anh ta gặng hỏi một hồi, Phương Nhu im lặng không nói lời nào, nửa ngày trời cũng không nói ra được lý do vì sao lại thế, chỉ biết giương mắt nhìn về phía anh ta.
“Ồ…”
Người đàn ông kia kỳ quái mà ồ lên một tiếng, kéo dài giọng điệu ra, còn đến gần cô ấy hơn, cười một cách xấu xa nói: “Có phải là muốn rồi hay không? Hửm? Nếu em muốn rồi thì lớn tiếng nói một tiếng, cần gì phải dùng chiêu trò vặt vãnh này chứ.”
“Tôi mới không có.”
Phương Nhu cảm thấy xấu hổ đến không còn mặt mũi nhìn ai nữa, đẩy Thích Ngôn Thương ra, kéo chăn lên mà trùm lại đầu của mình.
Không biết làm sao,Thích Ngôn Thương lại cảm thấy hôm nay Phương Nhu đặc biệt đáng yêu.
Bàn tay to của anh ta kéo một cái, ôm chặt cô vào trong lòng, thừa dịp lúc này cô ấy không dễ dàng tức giận, lại thiếu đứng đắn mà nói ở bên tai cô ấy: “Em đã chọc phải ngọn lửa của tôi, có phải nên chịu trách nhiệm dập lửa giúp tôi hay không?”
Thích Ngôn Thương cũng xoay người chui vào trong chăn, ở trong tấm chăn lúc sáng lúc tối mà ôm lấy Phương Nhu và dịu dàng nói, ngay cả hơi thở khi nói chuyện cũng trở nên hơi nặng nề.
“Không biết xấu hổ.”
Phương Nhi nói lại một tiếng, lại vươn tay đẩy anh ta ra: “Thích Ngôn Thương, đây là giường của tôi, mời anh đi xuống cho.”
Ngày hôm qua say rượu nằm ở trên giường thì thôi đi, nhưng mà bây giờ tỉnh ra, vậy mà lại còn lề mề không đi.
“Bây giờ tôi đã như vậy rồi, em muốn tôi phải đi như thế nào đây?”
Anh ta bắt lấy tay của cô ấy một cái, che lên thứ đang nóng hầm hập như sắt kia.
“Thích Ngôn Thương, anh buông tay ra, buông tay ra…”
Gương mặt của Phương Nhu đỏ bừng, cô ấy giãy dụa, thế nhưng Thích Ngôn Thương làm sao lại dễ dàng tha cho cô ấy? Trực tiếp nghiêng người mà hôn lên đôi môi của cô ấy.
Bầu không khí đặc biệt tốt đẹp vào sáng sớm luôn dễ dàng khiến cho người ta rơi vào sự ám muội không thể kiểm soát được, cho dù Phương Nhu có chống cự bằng mọi cách, thân thể lại vẫn chịu thua mà hùa theo, cuối cùng rơi vào sự dịu dàng của anh ta…
Sau một hồi mây mưa, Phương Nhu nằm ở trên giường, mệt mỏi mà nhắm lại đôi mắt nghỉ ngơi, Thích Ngôn Thương ôm lấy cô, nằm ở bên cạnh cô.
Anh ta hiếm khi dịu dàng mà hỏi: “Nếu như có thể, em… có đồng ý vì đứa con mà ở lại bên tôi hay không?”
Nghe thấy câu nói của Thích Ngôn Thương, Phương Nhu cau mày lại, sau đó mở mắt ra mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Phương Nhu liền rũ mi mắt xuống và nhìn về nơi khác: “Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Cô ấy làm sao có thể không hiểu rõ chứ?
Chỉ là cảm thấy khó có thể tin được mà thôi.
Thích Ngôn Thương đưa tay nâng cằm của cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói: “Em nghe cho kỹ đây, lời nói của tôi, tôi không muốn phải lặp lại lần thứ ba đâu.”
Vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, môi mỏng khẽ mở ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Vì đứa con, ở lại bên cạnh tôi, có được không?”
Phương Nhu chớp chớp mắt, hàm răng trắng tinh khẽ cắn lên môi.
Trái tim, ngay tại lúc này cũng đã hơi buông lỏng.
Đối với Thích Ngôn Thương, cô ấy không biết mình đã yêu anh ta từ khi nào, thậm chí cô ấy cảm thấy bản thân mình đã điên rồi, vậy mà lại sẽ yêu Thích Ngôn Thương.
Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, cô ấy đã thật sự yêu anh ta rồi.
Có lẽ là trong nhiều lần mây mưa, cũng có lẽ là do nhiều lần cảm thấy vướng mắc ở trong lòng, tóm lại cũng không biết vào lúc nào, thì cô ấy đả rơi vào lưới tình rồi.
Đến nỗi vào khoảng thời gian hơn hai tháng ở nước ngoài, cô ấy đều ngày đêm nhớ mong anh ta.
Vì vậy khi biết được Mộ Thiển kết hôn, cô ấy vốn dĩ có thể lựa chọn không trở về, vậy mà lại cho mình một lý do, để quay trở lại.
Phương Nhu suy nghĩ một lúc lâu, không hề nói một lời nào.
Sự im lặng của cô ấy là một điều tốt đối với Thích Ngôn Thương, bởi vì ít nhất cô ấy không có từ chối.
Vậy mà, khi suy nghĩ này chỉ kéo dài được vài giây, liền nhìn thấy Phương Nhu lắc đầu.
“Không thể được.”
Cô ấy thở một hơi dài: “Tôi không làm được.”
“Không làm được? Phương Nhu, em có dám nói em không hề có một chút cảm giác nào đối với tôi không?”. Truyện Hot
Thích Ngôn Thương cảm thấy bản thân đã nhường bước rất nhiều rồi, nhưng mà Phương Nhu lại không hề biết trân trọng một chút nào, khiến cho anh ta cảm thấy hơi tức giận.
Hơn nữa vào mỗi một lần lưu luyến khó rời, anh ta đều có thể cảm thấy được cô ấy có cảm tình đối với anh ta.
Phương Nhu không hề trả lời ngay, mà lại tiếp tục im lặng, sau đó mới nói: “Có cảm giác, thì có nghĩa là tôi thích anh sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Vậy còn anh thì sao? Là đang muốn nói với tôi rằng anh cũng thích tôi à?”
“Tôi…”
Thích Ngôn Thương muốn nói nhưng lại thôi, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô ấy, sau hồi lâu cũng không nói chuyện.
Thích cô ấy?
Thích Ngôn Thương không hề biết cái gì là yêu thích, cái gì là tình yêu, thế nhưng lại biết rằng lúc không tìm thấy Phương Nhu thì anh ta sẽ trở nên nóng nảy, sẽ nghĩ ngợi lung tung, sẽ phát điên lên mà muốn đi tìm cô ấy.
“Vô lý, nực cười!”
Phương Nhu cong môi lên cười một cái, dáng vẻ trông rất mỉa mai: “Thích Ngôn Thương, anh đừng có tự lừa dối mình nữa. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chẳng qua bản thân chỉ là lấy được thứ mình muốn mà thôi.”
“Là nhận lấy được điều mình muốn, hay là em chỉ có tình cảm đối với tôi?”
Anh ta cảm thấy hơi không cam lòng mà hôi.
Đối mặt với Thích Ngôn Thương, Phương Nhu không muốn nói ra những điều ở trong lòng, vì thế không thể nói rằng cô ấy thích anh ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối cô ấy vẫn không thể tha thứ cho Thích Ngôn Thương, càng không biết nhà họ Phương và nhà họ Thích có thù sâu oán nặng gì.
“Đương nhiên là lấy được thứ mình muốn rồi, suy cho cùng người đàn ông có quan hệ với tôi cũng không chỉ có một mình anh.”
Cô ấy cười một cách khinh thường, hất bàn tay đang đỡ lấy cằm cô ấy của người đàn ông kia ra.
“Không, chỉ, có, một, mình, tôi?”
Nghe được lời này của cô ấy, Thích Ngôn Thương ngay lập tức nổi giận, cảm giác nổi nóng này mang theo lửa giận bùng cháy hừng hực xông thẳng lên trán anh, trực tiếp đốt rụi lý trí của anh ta.
“Phương Nhu, em có ý gì đây?”
“Lời nói còn chưa đủ rõ ràng sao, chỉ là anh đã ngủ qua với tôi, tôi cũng ngủ qua với người đàn ông khác.”
“Từ khi nào?”
Thích Ngôn Thương giận dữ mà vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của cô ấy, hỏi một cách lạnh lùng.
“Đương nhiên là vào lúc tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo ở nước ngoài.”
Cô ấy không hề nể tình mà chế giễu: “Kỹ thuật của người đàn ông nước ngoài so ra với anh, đúng là rất tốt.”
Cũng không biết vì sao, Phương Nhu lại như bị điên rồi mà nói ra những lời trái với lòng mình.
Tính cách của bản thân cô ấy tương đối truyền thống, căn bản không thể nào có quan hệ với người đàn ông một cách tùy tiện được, hoặc là nói chỉ khi cô ấy bắt đầu có ý định kết hôn thì mới ở bên cạnh một người đàn ông.
Chỉ là không hề nghĩ đến đột nhiên lại có một người tên Thích Ngôn Thương xuất hiện trong cuộc sống của mình, đã phá vỡ tất cả những điều tưởng tượng đẹp đẽ trong cuộc sống của cô ấy.
“Ưm… Khụ khụ…”
Thích Ngôn Thương đè nén lửa giận ở trong lòng, bàn tay to lớn bóp lấy hai gò má của cô ấy mà hỏi: “Em nói lại một lần nữa thử xem?”
Đau, xương ở hai bên gò má bị bóp đến phát đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.