Rầm
Thích Ngôn Thương không những không nhường đường, mà còn vươn tay chặn khung cửa lại, tay kia kéo cô ấy vào lòng: “Đừng đi nữa, đừng rời đi nữa Phương Nhu…”
Anh ta ôm chặt lấy cô ấy, chống cằm lên vai cô, nhắm lại đôi mắt mà lẩm bẩm: “Ngoan ngoãn ở lại đây, tôi hứa sẽ không bắt nạt em nữa, sẽ không bắt nạt em nữa đâu…”
Một trái tim kiên định, cũng sẽ hơi lay động vào một khoảnh khắc nhất định.
Dáng vẻ này của anh ta, có vẻ không hề giống với bộ dáng ngày trước của anh ta.
“Em có biết là sau lần trước khi em rời đi, tôi đã tìm… tìm… hức… tìm em bao lâu không?”
Thích Ngôn Thương đang nói đột nhiên lại nấc lên một cái, sau đó sức nặng của toàn bộ cơ thể anh ta đều đè lên người của Phương Nhu.
Cơ thể vốn dĩ mềm yếu của Phương Nhu làm sao có thể chịu được sức nặng của anh ta?
Cô ấy lảo đảo một cái, Thích Ngôn Thương trực tiếp trượt thẳng xuống vai của cô ấy, rầm một tiếng mà ngã xuống đất, đôi má nặng nề đặt một nụ hôn thân thiết lên sàn nhà.
“A!”
Phương Nhu bị dọa sợ, lùi về phía sau vài bước, vươn tay che miệng lại, ngạc nhiên mà nhìn Thích Ngôn Thương đang nằm sõng soài ở dưới sàn nhà, trong lòng cảm thấy như thắt chặt lại.
“Cậu Thích? Thích Ngôn Thương?”
Cô ấy cúi đầu hét lên mấy tiếng, căn bản không hề nhận được phản ứng nào.
Phương Như cảm thấy hơi lo lắng, cúi người xuống và vươn tay đẩy đẩy vai anh ta, cứ lắc mãi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725101/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.