Thích Ngôn Thương nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh nói: “Phương Nhu ở bên cạnh đã ngủ rồi.”
“Ngủ rồi?”
Lúc này Mộ Thiển cảm thấy có gì đó không đúng, coi là hai người phát sinh loại quan hệ mập mờ kia.
“Bây giờ chúng ta đang trên đường trở về quê của cô ấy, cô ấy muốn trở về thăm mẹ, cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu.”
Không đợi Mộ Thiển nói xong, Thích Ngôn Thương đã mở miệng giải thích.
Nói muốn về quê, Mộ Thiển cũng yên tâm mấy phần, dù sao chính miệng Thích Ngôn Thương cũng đã thừa nhận sẽ không bắt nạt Phương Nhu, ít nhiều vẫn có thể tin tưởng.
Trọng điểm là có Mặc Cảnh Thâm làm “người bảo đảm”, Thích Ngôn Thương cũng sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.
“Được, tôi hi vọng thời điểm gặp lại Phương Nhu sẽ là của về chủ cũ. Nếu không, đừng trách tôi trục xuất anh trai của cậu ra khỏi cửa, không còn khách sáo với nhà họ Thích nữa đâu!”
Mặc Cảnh Thâm đưa tất cả tài sản của mình không giữ lại chút nào cho Mộ Thiển, cho nên lấy chuyện này đến uy hiếp Thích Ngôn Thương đương nhiên là có đủ tư cách.
Khóe miệng của Thích Ngôn Thương điên cuồng co rút, theo bản năng quay đầu nhìn Phương Nhu, không còn vẻ ngang tàng như vừa rồi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Bà Mặc, có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi rất vô tội mà?”
“Vô tội cái gì? Bắt cóc bạn tốt của tôi chính là anh em của cậu, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725077/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.