“Được.”
Cẩm Dung lập tức đi tới trước mặt Phương Nhu, nắm lấy cổ tay cô ấy, bắt mạch cho cô ấy.
Phương Nhu không ngừng thở gấp, Cẩm Dung khẩn trương bắt mạch, sau đó anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua Thích Thương Ngôn, sau đó mới nói với Mộ Thiển: “Mệt mỏi quá mức, kích động trong một khoảng thời gian dài động đến thai khí, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được rồi. ”
“Thật sự không sao?”
“Tôi là bác sĩ, cô còn có thể nghi ngờ tôi sao? Đợi lát nữa tôi kê được ít thuốc, để cô ấy vô nước biển một chút. ”
“Vậy được.”
Mộ Thiển dìu Phương Nhu: “Đi thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước. ”
Hai người lên lầu,ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng bắn về phía Cẩm Dung: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Mấy người làm anh em nhiều năm, giữa hai người sớm đã hình thành một loại ăn ý, Cẩm Dung vừa rồi chỉ dùng một ánh mắt, đã làm cho Mặc Cảnh Thâm hiểu rõ là ý gì.
Thích Thương Ngôn nắm đũa, từ đầu đến cuối đều nắm trong tay, khuôn mặt âm trầm, làm cho người ta không biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì.
Cẩm Dung lắc đầu thở dài một tiếng: “Lúc trước sau khi Phương Nhu sinh non thân thể vẫn chưa hồi phục lại, hiện tại lại có thêm một đứa nhỏ nữa, hơn nữa tâm tình lại buồn bực, rất có thể sẽ có dấu hiệu sinh non. ”
Anh ta nhìn về phía Thích Thương Ngôn, trực tiếp nói: “Mộ Thiển vừa rồi ở đây, tôi không dám nói. Nhưng anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725069/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.