Thích Thương Ngôn không nói gì.
Phương Nhu tiếp tục nói: “Mạng này, là của tôi, đứa nhỏ trong bụng càng là xương cốt của tôi. Tôi biết nhà họ Thích các người sẽ không cho phép cốt nhục của nhà họ Thích lưu lạc ở bên ngoài, nhưng tôi cũng sẽ mau chóng tìm người kết hôn, cũng hy vọng Thích Thiếu có thể thủ hạ lưu tình. Nếu không…”
“Bằng không thì sao?”
Đôi mắt người đàn ông híp lại, chất vấn.
Phương Nhu rũ mí mắt xuống, chậm rãi nói: “Nếu như các người bên nhà anh muốn một mực từ tôi mang đứa nhỏ đi, muốn cướp đi đứa nhỏ, nếu như vậy thì ngày mà đứa nhỏ bước vào nhà họ Thích các người cũng sẽ là ngày mất của Phương Nhu tôi. ”
Cô ấy cảm thấy Mộ Thiển nói rất đúng, một mực trốn tránh không phải biện pháp, cũng không bằng cởi mở nói chuyện cho rõ ràng.
Cũng không thể vì sợ hãi mà lựa chọn cả đời trốn tránh anh ta được.
Khoảng thời gian năm sáu năm, Phương Nhu cũng đã rất quá mệt mỏi, quá chán nản rồi, cũng đã hết sức lực rồi.
Thực sự không muốn sống một cuộc sống mà còn không bằng chết này nữa.
Thích Thương Ngôn đứng bên giường, nghe Phương Nhu nói những câu nói đó, hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Biết được Phương Nhu về nước, ý nghĩ đầu tiên của Thích Thương Ngôn chính là tìm được cô ấy, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ cướp đi đứa nhỏ của cô ấy.
Hiện tại Phương Nhu nói muốn một lần nữa tìm một người ba mới cho đứa nhỏ, đáy lòng anh ta dường như rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725068/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.