Mặc Cảnh Thâm ra lệnh cho người hầu: “Về sau mỗi buổi sáng đều chuẩn bị mứt táo.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Người hầu gật đầu.
Uống thuốc xong, hai người cùng nhau im lặng ăn sáng. Chờ đến khi ăn xong đã là hơn mười giờ. Mộ Thiển lên lầu thay quần áo khác, cô đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, khoác một chiếc áo gió mỏng.
“Mặc Cảnh Thâm.” Cô lớn tiếng kêu, giọng nói bất mãn: “Anh có quên chuyện gì không?”
Mặc Cảnh Thâm đang bàn chuyện với Cẩm Dung, nghe Mộ Thiển gọi, anh đứng dậy: “Đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi… Bà Mặc.”
“Chậc chậc chậc… Ngày nào cũng rắc cơm chó, nơi này không thể ở lại được.” Cẩm Dung lắc đầu, sờ lên tay mình: “Nổi hết cả da gà. Hai người cộng lại cũng hơn nửa trăm, thế mà còn buồn nôn như vậy.” Anh ta ghét bỏ nói.
Nào ngờ lại bị Mặc Cảnh Thâm chế nhạo: “Cậu thấy buồn nôn thì cũng có thể tìm vợ.”
Mộ Thiển ghé vào lan can trên tầng hai, bật cười nghe Mặc Cảnh Thâm nói chuyện. Cô chạy xuống lầu, đi đến trước mặt anh: “Bà Mặc đã chuẩn bị xong, xuất phát thôi.”
“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm cười. Hai người cầm giấy tờ tùy thân đi ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm chọn một chiếc xe trong gara, đang định lái xe thì lại bị Mộ Thiển kéo cánh tay: “Anh xuống dưới cho em.” Giọng nói hung dữ, khiến Mặc Cảnh Thâm ngây người. Cô giải thích: “Anh còn chưa khỏi hẳn, em không yên tâm để anh lái xe.”
“Không sao, A Thiển, anh làm được mà.” Anh dịu dàng nói.
“Ai bảo anh? Em nói để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725032/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.