“Này, Tư Cận Ngôn, cậu nói vậy là có ý gì?”
Cẩm Dung cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau khi suy nghĩ về điều đó, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, cái đó… cái đó… Phương… Phương Nhu?”
Anh ta lắc đầu thở dài: “Trời ạ, không ngờ lại chính là cô gái kia, vậy mà cô ấy thật sự dám đả thương anh sao? Chậc chậc chậc chậc… Thích Ngôn Thương, không phải nói anh chứ, tốt xấu gì anh cũng là người của gia tộc luyện võ, làm sao mà anh có thể để cho một cô gái tay trói gà không chặt tính kế chứ?”
“Câm miệng.” Ánh mắt ác liệt của Thích Ngôn Thương bắn qua chỗ Cẩm Dung, quát lớn một tiếng, Cẩm Dung liền im lặng không dám nói.
“Ngôn Thương, chuyện của anh…”
“Đi ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình yên lặng một chút.”
Trước khi Tư Cận Ngôn nói xong, Thích Ngôn Thương xua tay đuổi người.
Mấy anh em nhìn nhau, Cẩm Dung đẩy Tư Cận Ngôn đi ra ngoài, nhưng mà Mặc Cảnh Thâm vẫn ở lại phòng bệnh.
Khi cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Mặc Cảnh Thâm nói: “Gần đây phải chú ý tới thủ đô, bên kia nên có chút hành động.”
“Được.”
“Cậu bị thương, ban đêm phải phái người canh giữ, cẩn thận có người lau cổ cậu đó.” Mặc Cảnh Thâm trêu chọc một câu rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Nằm trên giường bệnh, tâm tình Thích Ngôn Thương không khỏi có chút lo lắng.
Thật khó để tưởng tượng rằng Phương Nhu, người ngày xưa đôi khi ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, đôi khi giống như một con mèo bị xù lông lại sẽ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724967/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.