“Anh… sao anh lại ở đây?” Cô ta phát run ngồi thẳng người, hai tay căng thẳng nắm chặt chăn ga gối đệm, không biết phải làm sao.
Người đàn ông đứng trước mặt cô ta nhìn chằm chằm vào cô ta một cách hung dữ tàn nhẫn như chim ưng, sau đó lao ra tát vào mặt cô ta một cái.
“A!”
Cô ta hét lên một tiếng trực tiếp từ trên giường ngã xuống một bên khác, đầu đập mạnh xuống sàn, cả người vô cùng thê thảm.
“Đứng lên!”
Nhìn thấy cô ta ngã thê thảm như vậy mà người đàn ông không những không cảm thấy xót xa chút nào mà còn tức giận hơn.
Vừa ra lệnh một tiếng, Dương Liễu đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt người đàn ông: “Chủ nhân, tôi…tôi…”
“Cô làm sao vậy? Có phải là cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, vô hình mang lại cho người ta một cảm giác bức bách, khiến cô ta sợ đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có vẻ cẩn thận hơn.
“Vâng… tôi xin lỗi.”
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã túm tóc cô ta, trực tiếp thô lỗ nhấc người lên: “Đứng lên cho tôi.”
“A… a…”
Cho dù da đầu bị nắm đến đau đớn nhưng Dương Liễu cũng không dám nói, cô ta cũng không dám nói “đau”, chỉ là âm thầm chịu đựng.
“Tôi đã nói với cô rồi, không được động vào Mộ Thiển, cô đã làm gì? Hả?”
Buông tóc ra, người đàn ông lại bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724966/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.