Ngược lại Mặc Cảnh Thâm đang ngồi ở ghế kia bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Anh nhìn người phụ nữ nhỏ mà mình đã không gặp mấy ngày nay, chỉ muốn xông lên ôm chặt cô vào lòng.
Khát khao muốn chiếm hữu cô làm của riêng cực mạnh khiến anh phải dùng rất nhiều năng lực mới có thể kiềm chế được trái tim đang hưng phấn của mình.
Anh giả bộ hờ hững thu hồi ánh mắt, “Nếu Tử Hàng không sao, tôi đi về trước.”
“Ừ, Cảnh Thâm, còn phiền toái cậu đi một chuyến.”
“Không cần khách khí, bất kể nói thế nào, tôi cũng là anh họ của Tử Hàng.”
Theo như vai vế mà nói, anh không phải là anh của Tử Hàng hay sao?
Mặc Cảnh Thâm nói xong, hướng Mộ Ngạn Minh gật đầu một cái.
Mộ Ngạn Minh lập tức nói, “Mặc tổng, tôi tiễn cậu đi.”
“Ừ.”
Hai người cùng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trên hành lang, Mộ Ngạn Minh thấy cửa phòng bệnh đóng lại, anh ta chỉ hỏi, “Thiển Thiển bây giờ cái gì cũng không biết sao?”
“Không biết mới là tốt nhất. Sau này, làm phiền cậu hãy chăm sóc Thiển Thiển.”
Mặc Cảnh Thâm biết thời gian sống của mình không còn nhiều, mặc dù anh miễn cưỡng từ bỏ cô, nhưng anh nhất định không thể ích kỉ chỉ vì lợi ích riêng mà đi làm phiền Mộ Thiển nữa.
“Mộ tổng khách khí quá rồi, Thiển Thiển là em gái tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc thật tốt.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh, như thể anh có thể nhìn thấy Mộ Thiển qua những bức tường dày.
Anh ôm những tiếc nuối, rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724959/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.