Chương trước
Chương sau
“Tôi đến Trung Quốc rồi.”
“Vậy được, khi khác gặp lại.”
“Ừ.”
Cúp máy xong, Bạc Dạ cất điện thoại, ngồi trong xe bắt đầu lâm vào trầm tư.
Đời người khắp nơi là những vở kịch kịch tích, giống như lần trợ giúp Mộ Thiển thay đổi ký ức vậy, vốn dĩ là muốn giúp Mộ Thiển, đồng thời chuyển hóa một vài ký ức.
Quá trình bao gồm tiến hành cho Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển trước, sau đó Bạc Dạ và Mộ Thiển.
Kết quả sau cùng, anh ta bị cấy thêm những ký ức giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển, nhưng cuối cùng việc thay đổi ký ức của Mộ Thiển lại thất bại, đành phải làm phong ấn ký ức.
Thượng Quan Miểu từng nói, xác suất phong ấn ký ức của Mộ Thiển thành công chưa đến năm mười phần trăm.
Hiện giờ tuy đã phong ấn ký ức thành công, nhưng Bạc Dạ vẫn luôn cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào đó, vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Anh ta lo lắng sẽ có ngày những giả tưởng mà tất cả mọi người xây dựng lên bị bại lộ ra ánh sáng, khiến cho Mộ Thiển phát hiện ra chân tướng.
Đến lúc đó, anh ta nên đối mặt với Mộ Thiển như thế nào?
Bạc Dạ tựa vào ghế ngồi trong xe, nghĩ đi nghĩ lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong lúc ngủ mơ, Bạc Dạ mơ thấy Mộ Thiển, tất cả những chuyện xảy ra giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển hiện lên trong đầu anh ta như một đoạn phim được tua nhanh. Sau khi được củng cố ký ức, Bạc Dạ có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của hai người và sự đau đớn lúc hai người gặp chuyện bi thương.
Cho đến khi Bạc Dạ đã rơi sâu vào giấc mộng, thậm chí còn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi Mặc Cảnh Thâm không còn sống được bao lâu nữa, đau lòng đến nỗi anh ta không thể thở nổi.
“Thiển Thiển? Thiển Thiển? Thiển Thiển!”
Đột nhiên mơ thấy Mộ Thiển rời xa mình, Bạc Dạ sợ đến nỗi choàng tỉnh lại.
Cơ thể đột nhiên run lên, ngồi vụt dậy, nhìn thấy cảnh vật xung quanh mới thở dài nhẹ nhõm: “Haiz…thì ra là nằm mơ.”
Nằm mơ?
Bạc Dạ nhíu mày một cái, lập tức nhớ đến tiếng kêu vừa rồi của mình, đôi mắt lập tức trở nên u ám: “Thiển Thiển? Vừa nãy mình kêu là Thiển Thiển? Vì cái gì? Tại sao lại xuất hiện tình huống này?”
Bạc Dạ khẽ ấn huyệt Thái Dương, không nghĩ ra được rốt cuộc là vì sao.
Những nghĩ lại thì biết là do anh ta phối hợp với Mộ Thiển thay đổi ký ức. Anh ta bị cấy vào ký ức của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm nên mới bị cộng hưởng mà gọi Mộ Thiển là Thiển Thiển, như cách mà Mặc Cảnh Thâm thường gọi Mộ Thiển.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạc Dạ, khiến anh ta giật hết cả mình, lông tơ dựng hết cả lên.
Thật lâu sau, tâm trạng khẩn trương của Bạc Dạ mới bình phục lại, an ủi cảm xúc, khống chế bản thân không nghĩ ngợi lung tung.
Trong văn phòng của tập đoàn Freyer.
Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, trong đầu quanh quẩn những lời nói của ông nội mình, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
“Đúng rồi, hôm qua Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên nói với anh, thứ hai tuần sau trường học sẽ tổ chức đi du lịch mùa xuân ở nước ngoài trong vòng nửa tháng.”
Cố Khinh Nhiễm đột nhiên nhớ đến hai ngày trước đi đón hai đứa trẻ, hai bé nói với mình chuyện đi du lịch. Sợ Mộ Thiển không biết, anh ta vội nhắc nhở một câu.
“Hôm qua Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên cũng nói với tôi, hôm nay tôi đã gửi tiền cho cô giáo hai đứa rồi.”
“Đúng là trẻ con bây giờ sướng thật, còn được đi du lịch nước ngoài, nhớ ngày xưa chúng ta thật khắc khổ.”
“Ngày xưa đâu bằng ngày nay. Thôi anh ngồi một lát đi, tôi phải đi nghiên cứu tài liệu.”
Mộ Thiển đứng dậy đi về phía bàn làm việc, bắt đầu xử lý tài liệu.
Cố Khinh Nhiễm nhìn Mộ Thiển không chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu: “Mộ Thiển, gần đây em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không.”
“À, vậy thì tốt.”

Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó.
“Ừm…anh Đông, anh…đừng…không muốn…”
Cô gái nằm trên giường ôm cổ Đông Côn, nhắm mắt lại, cánh môi đỏ thắm phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
“Con quỷ nhỏ, miệng thì kêu không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật.”
Vừa nói chuyện, anh Đông lại tăng lực lên.
“Ai nha, anh Đông xấu xa quá.”
Kiều Vi cười ríu rít.
Hai người lăn ga giường một trận vui thích, đắp chăn, cô ta dựa vào lồng ngực của Đông Côn, tay nhỏ lại không an phận vẽ vòng vòng lên cơ ngực cường tráng của người đàn ông: “Anh Đông, em nghĩ thông suốt rồi.”
“Nghĩ thông suốt cái gì?”
Người đàn ông khẽ nhéo một cái lên người Kiều Vi, gương mặt anh tuấn góc cạnh hiện lên nụ cười xấu xa, có vài phần đẹp trai kiểu “trai hư” du côn.
Có điều, nếu xem nhẹ vết sẹo dữ tợn trên gương mặt thì hắn ta sẽ càng đẹp trai hơn. Trông thấy vết sẹo kia, khó tránh khỏi sẽ cho người ta cảm giác tàn nhẫn, độc ác.
“Em dự định từ bỏ Mặc Cảnh Thâm, cũng không muốn đi theo Mặc Quân Dư nữa. Em chỉ muốn sau này được ở bên cạnh anh, có được không?”
Trong lồng ngực người đàn ông này, Kiều Vi quyến rũ một cách khác thường. Giọng nói nũng nịu, tinh tế làm tan chảy trái tim của Đông Côn.
Hắn ta cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình: “Ồ, sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? Chuyện này không giống với phong cách của em nhỉ.”
Kiều Vi mím môi cười một tiếng: “Lòng người cũng làm bằng thịt, em yêu Mặc Cảnh Thâm nhiều năm như vậy, đã lãng phí mười năm thanh xuân, không muốn tiếp tục nữa. Em biết anh Đông yêu thương em, cũng hiểu đời người phụ nữ nhất định phải tìm được một người yêu mình.”
Người đàn ông chuyển mình, nằm nghiêng đối mặt với Kiều Vi. Ngón tay thô ráp vuốt ve cánh môi của Kiều Vi: “Cô gái nhỏ, tôi yêu em, nhưng em lại không yêu tôi.”
“Nhưng chẳng phải em đã trao thân cho anh rồi sao? Nhiều năm như vậy rồi, tuy em yêu Mặc Cảnh Thâm, nhưng em với anh ta chưa xảy ra quan hệ một lần nào, chưa từng có lần nào…”
Nói xong, chính cô ta còn cảm thấy tủi thân, vành mắt đỏ hoe.
“Thôi, thôi, đừng khóc nữa, tôi thấy mà đau lòng. Lại đây, để tôi yêu thương em.”
Người đàn ông lại vùng lên, bắt đầu một đợt tấn công mới. Không lâu sau trong phòng lại truyền ra những tiếng rên rỉ.
Mây mưa suốt hai giờ, Kiều Vi mệt mỏi ghé lên cơ thể người đàn ông, nhắm mắt lại, nói: “Anh Đông, em đồng ý lấy anh, thử yêu anh. Nhưng anh có thể giúp em một chuyện không?”
Đáy mắt của người đàn ông tàn nhẫn độc ác trong truyền thuyết kia hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, bàn tay vuốt ve mái tóc của Kiều Vi, dịu dàng nói: “Nói đi.”
“Em muốn anh…”
Kiều Vi ngừng một chút, mở mắt ra. Trong đôi mắt long lanh trong suốt hiện ra sát khí nồng đậm: “Giết Mặc Cảnh Thâm, hủy hoại Mộ Thiển.”
Người mà cô ta không có được, người khác cũng đừng mơ sẽ có được.
Còn Mộ Thiển, cô ta nhất định phải tự tay phá hủy Mộ Thiển, để Mộ Thiển cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết là như thế nào.
“Hừ, yêu tinh nhỏ này, tôi cũng biết tâm tư này của em từ lâu rồi.”
Đông Côn ôm chặt lấy Kiều Vi: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng biết quay đầu, cũng may là vẫn chưa muộn.”
Kiều Vi nhắm mắt lại, nước mắt trong hốc mắt không ngừng trào ra.
Cô ta vẫn chậm chạp chưa mở miệng nói chuyện.
“Có lẽ vẫn còn một chuyện mà em chưa biết, thời gian của Mặc Cảnh Thâm… không còn nhiều nữa.”
Đông Côn lo nghĩ rồi vẫn quyết định nói sự thật cho Kiều Vi biết.
Kiều Vi đang nằm trên cơ thể người đàn ông, nghe xong đột nhiên chấn động, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khó thể tin: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói, Mặc Cảnh Thâm không còn nhiều thời gian nữa. Hôm qua có người nói hắn đã đến thủ đô, mời một vị thần y đến chữa bệnh. Có lẽ hắn sẽ không chống chịu được mấy ngày nữa.”
“Không… không chống chịu được mấy ngày…là có ý gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.