Chương trước
Chương sau
Mộ Thiển trả lời.
“Mẹ ơi, mẹ gọi điện cho ba được không? Con muốn nói chuyện với ba.”
Tiểu Bảo năn nỉ, nhìn Mộ Thiển đầy mong chờ.
“Gọi điện thoại?”
Cô mở điện thoại ra nhưng không tìm được số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm trong danh bạ, đành phải tìm cớ: “Chắc bây giờ ba các con vẫn đang ngủ.”
“Dạ vâng ạ.”
Tiểu Bảo buồn bã nói.
Mộ Thiển chơi với hai đứa bé hơn một tiếng rồi mới bắt hai đứa bé đi ngủ.
Quay về phòng ngủ, cô nằm trên giường, nghĩ về những chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại chẳng nhớ được bất cứ ký ức gì về Mặc Cảnh Thâm.
“Chẳng lẽ trước kia mình chán ghét anh ta đến vậy sao? Ngay cả số điện thoại của anh ta cũng không có luôn?”
Mộ Thiển hít sâu một hơi, lắc đầu, thấy đã muộn liền đi ngủ cho sớm.
Nhưng vừa chuẩn bị chợp mắt thì điện thoại của Mộ Thiển bỗng đổ chuông.
Cô cầm điện thoại di động lên, thấy số điện thoại lạ hoắc thì hơi do dự một chút, rồi vẫn nhấn nghe máy.
“Alo, cho hỏi ai vậy ạ?”
“Chào cô Mộ, Bạc lão tiên sinh bảo tôi hỏi cô một chút, sáng mai cô có rảnh không?”
Đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, nói chuyện rất khách khí.
Mộ Thiển nằm trong chăn, khẽ đảo mắt: “Tôi rảnh.”
“Vậy thì tốt. Sáng mai chúng tôi chờ cô ở quán cà phê Lâm Phong.”
Điện thoại cúp máy, Mộ Thiển đặt điện thoại di động sang một bên.
Cô nằm trên giường rất lâu mà vẫn chưa ngủ được, nhưng không chống cự được sự bối rối nên chỉ một lát sau đã ngủ mất.
“Trong lúc ngủ mơ, cô thấy một chùm sáng màu trắng bay thẳng đến. Có một người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi hình dáng đang đứng ở cuối chùm ánh sáng, chỉ nghe thấy anh dùng một giọng nói dịu dàng gọi cô: “Thiển Thiển? Thiển Thiển?”
“Anh là ai?”
Người đàn ông nhẹ nhàng bước đến, đứng ở trước mặt cô, đưa tay nâng mặt cô: “Thiển, anh nhớ em…”
“Tôi… tôi không biết anh là ai.”
“Anh là A Thâm.”
“A Thâm?”
Cơ thể Mộ Thiển khẽ run lên, rồi đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng.
Mộ Thiển giãy dụa ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhớ lại người trong giấc mộng vừa rồi, nhưng cô chỉ nhớ được anh ta gọi cô là ‘Thiển Thiển’ rất dịu dàng, nhưng lại không thể nhớ được hình dáng của anh.
Hôm sau, Mộ Thiển tỉnh dậy từ sớm, rời giường đánh răng rửa mặt xong, cô tiếp tục tập thể dục như cũ. Sau đó cô mới ăn sáng rồi đưa hai đứa bé đi học.
Chờ đến khi đã lái xe đến công ty, cô bỗng nhớ đến cuộc điện thoại tối hôm qua.
Mộ Thiển lập tức quay đầu xe lại, đi đến quán cà phê Lâm Phong.
Đến quán cà phê, Mộ Thiển gọi điện cho bên kia thì bọn họ nói đang trên đường đến đây.
Cô đành phải chờ trong chốc lát.
Mười phút sau, có một người đàn ông mặc tây trang sọc trắng xanh, mặt mũi khỏe mạnh, làn da hơi ngăm đứng trước cửa phòng.
Ông ta chính là ba của Bạc Dạ.
Mộ Thiển vốn cho rằng ông Bạc là một ông lão, nhưng không ngờ ông ta lại trẻ tuổi như vậy.
“Ông Bạc.”
Mộ Thiển đứng lên, thái độ khách sáo hỏi: “Ông có cần uống gì không?”
Ông Bạc nhìn cô một cái, phất tay ngồi xuống ghế: “Ngồi đi cô gái trẻ.”
Mộ Thiển hành xử không chút sợ hãi, điềm đạm, lạnh nhạt ngồi đối diện với ông Bạc, trên mặt nở nụ cười theo công thức chuẩn: “Không biết ông Bạc gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”
Mặc dù ông Bạc còn chưa nói, Mộ Thiển cũng đã biết mục đích hôm nay ông ta gọi cô đến đây là để làm gì.
“Cô Mộ đây là người thông minh, vậy thì tôi sẽ nói thẳng mà không vòng vo nữa.”
Ông Bạc dựa vào ghế salon, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế như kẻ bề trên chí cao vô thượng, khí phách tràn ra bên ngoài.
Nhất là khi ông ta để một chút râu, vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm đôi mắt sáng đang đánh giá Mộ Thiển, vô hình chung đã tạo không ít áp lực cho Mộ Thiển.
“Mời ông Bạc cứ nói.”
Mộ Thiển cũng thường được nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng nên cô khá bình tĩnh.
“Cô có biết lúc trước ông cụ Cố đến nói với tôi về chuyện của cô với Dạ Nhi nhà tôi không?”
Ông Bạc cũng không xác định được Mộ Thiển có biết chuyện này không, nên chưa vội kết luận ngay.
Quả nhiên vấn đề của ông ta nằm trong dự đoán của Mộ Thiển.
Chỉ là ông ta hỏi quá đột ngột, Mộ Thiển vẫn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Nghĩ một hồi, lại thấy ông Bạc đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng như đuốc mang theo một chút xem kỹ, nên Mộ Thiển dứt khoát nói thẳng: “Sau này ông Cố mới nói cho tôi biết chuyện.”
“Ông Cố?”
Ông ta không ngờ Mộ Thiển sẽ gọi ông cụ Cố như vậy.
Nhưng sau đó ông ta nghĩ lại thì cười một tiếng. Mộ Thiển là đứa con gái của nhà họ Cố bị mất tích suốt hai mươi mấy năm mới tìm lại được, nên không quá thân thiết với nhà họ Cố, xưng hô như vậy cũng là chuyện bình thường.
“Vậy còn cô, cô cảm thấy chuyện này như thế nào?”
“Tôi…”
Trong đầu Mộ Thiển nhớ lại câu nói kia của Bạc Dạ: “Tôi… tôi vẫn đang cân nhắc.”
Trong lòng cô giãy dụa rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra câu trả lời trái với lương tâm của mình.
Nếu không phải Bạc Dạ nói anh ta không muốn đối mặt với việc người trong nhà giới thiệu đối tượng hôn nhân thương nghiệp, nhất định Mộ Thiển sẽ nói thật.
“Cân nhắc? Ha ha, tôi nghĩ cô sẽ phải trân quý người đàn ông ưu tú như Dạ Nhi chứ.”
“Nếu tôi đồng ý, ông Bạc đây sẽ đồng ý sao? Tôi đã có hai đứa con của nhà họ Mặc, chắc ông đã biết chuyện này rồi.”
Cô đã có hai đứa con, mọi người cũng đều biết chuyện giữa cô và Mặc Cảnh Thâm, làm sao ông Bạc lại không biết được.
Mộ Thiển không có lý do để phải nói láo, chuyện này cũng không cần phải giấu diếm.
“Không ngờ tính cách cô lại sáng sủa như vậy.”
Ông Bạc cười lên: “Đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý. Hôm nay lão phu đến đây mong cô Mộ giúp lão phu một chuyện, thuyết phục Dạ Nhi để nó buông tay.”
Trong tưởng tượng của Mộ Thiển, ông Bạc chính là một ông cụ có tính khí nóng nảy, vừa bá đạo lại cực kỳ nghiêm túc.
Không ngờ ông ta lại là một người rất khách khí.
Đương nhiên Mộ Thiển sẽ không làm ông Bạc mất mặt, khẽ gật đầu: “Được, tôi sẽ thử một lần.”
Câu trả lời của cô khiến ông Bạc có chút bất ngờ.
Ông ta vốn cho rằng một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình nghèo khổ, đã có hai đứa con nhưng lại không thể gả vào nhà họ Mặc như Mộ Thiển nhất định sẽ quấn chặt lấy nhà họ Bạc.
Phản ứng của cô đã nằm ngoài dự đoán của ông Bạc.
Mộ Thiển lại nói: “Có điều, chuyện tình cảm tôi không thể miễn cưỡng được, nhà họ Bạc có gia nghiệp lớn, tôi tin các ông cũng không thích thông gia thương nghiệp kia. Chi bằng hãy cho Bạc Dạ một chút thời gian, để anh ta tự đi tìm hạnh phúc của mình đi.”
Mộ Thiển là bạn tốt của Bạc Dạ nên cũng không nhịn được mà nói giúp Bạc Dạ mấy câu.
Nhưng lời này vừa lọt vào tai ông Bạc lại trở thành một ý khác.
Ông Bạc chỉ cười lạnh: “Chuyện của Dạ Nhi tôi sẽ tự sắp xếp. Nếu cô có thể khuyên Dạ Nhi buông tay, tôi sẽ cho cô cơ hội gia nhập hạng mục khu vui chơi giải trí.”
Nếu có thể gia nhập hạng mục khu vui chơi giải trí, lợi nhuận có thể đạt đến mấy chục tỷ, có thể nói đây là một chỗ tốt cực lớn đối với Mộ Thiển.
“Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi chỉ làm những việc mà bổn phận tôi nên làm mà thôi.”
Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, công ty tôi còn có việc nên xin phép không tiếp chuyện với ông được nữa. Cáo từ.”
Mộ Thiển đứng dậy, khẽ gật đầu chào ông Bạc rồi quay người đi ra cửa.
Trước khi đi cô đã thanh toán tiền nước trong phòng.
Sau đó Mộ Thiển lái xe đi thẳng đến gara dưới tầng hầm của công ty, rồi từ cửa phụ ở tầng hai đi thang máy lên mới tránh được đám phóng viên kia.
Tiến vào văn phòng.
Cố Khinh Nhiễm không có trong văn phòng nhưng ông cụ Cố lại đang trong phòng làm việc.
Mộ Thiển làm như không thấy ông cụ Cố đang đứng gần cửa sổ, đi thẳng đến bàn làm việc, bỏ túi xách xuống bắt đầu làm việc.
Mặc dù cô đã mất trí nhớ, nhưng chỉ là bị mất trí nhớ có chọn lọc, những chuyện khác Mộ Thiển còn nhớ rất rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.