Mộ Thiển trả lời.
“Mẹ ơi, mẹ gọi điện cho ba được không? Con muốn nói chuyện với ba.”
Tiểu Bảo năn nỉ, nhìn Mộ Thiển đầy mong chờ.
“Gọi điện thoại?”
Cô mở điện thoại ra nhưng không tìm được số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm trong danh bạ, đành phải tìm cớ: “Chắc bây giờ ba các con vẫn đang ngủ.”
“Dạ vâng ạ.”
Tiểu Bảo buồn bã nói.
Mộ Thiển chơi với hai đứa bé hơn một tiếng rồi mới bắt hai đứa bé đi ngủ.
Quay về phòng ngủ, cô nằm trên giường, nghĩ về những chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại chẳng nhớ được bất cứ ký ức gì về Mặc Cảnh Thâm.
“Chẳng lẽ trước kia mình chán ghét anh ta đến vậy sao? Ngay cả số điện thoại của anh ta cũng không có luôn?”
Mộ Thiển hít sâu một hơi, lắc đầu, thấy đã muộn liền đi ngủ cho sớm.
Nhưng vừa chuẩn bị chợp mắt thì điện thoại của Mộ Thiển bỗng đổ chuông.
Cô cầm điện thoại di động lên, thấy số điện thoại lạ hoắc thì hơi do dự một chút, rồi vẫn nhấn nghe máy.
“Alo, cho hỏi ai vậy ạ?”
“Chào cô Mộ, Bạc lão tiên sinh bảo tôi hỏi cô một chút, sáng mai cô có rảnh không?”
Đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, nói chuyện rất khách khí.
Mộ Thiển nằm trong chăn, khẽ đảo mắt: “Tôi rảnh.”
“Vậy thì tốt. Sáng mai chúng tôi chờ cô ở quán cà phê Lâm Phong.”
Điện thoại cúp máy, Mộ Thiển đặt điện thoại di động sang một bên.
Cô nằm trên giường rất lâu mà vẫn chưa ngủ được, nhưng không chống cự được sự bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724916/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.