Mặc Cảnh Thâm vội nói: “Có chuyện gì mong ngài cứ nói thẳng, Cảnh Thâm không phải kẻ nhiều chuyện.”
Anh nói bóng gió với Thượng Quan Thụy Hoa, anh nhất định sẽ giữ kín bí mật.
Ông cụ khẽ gật đầu, đi đến chỗ ghế đá rồi ngồi xuống, hai tay khoác lên đầu rồng trên gậy, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm: “Cậu không mắc căn bệnh quái lạ nào cả, mà là trúng cổ độc của ẩn tộc. Cổ độc không màu không vị nhưng lại có thể lấy mạng con người, cực kỳ nguy hiểm. Cho nên, bây giờ cậu có thể cho tôi biết cậu đã đắc tội với người nào của ẩn tộc không?”
Thấy ông cụ chất vấn, Mặc Cảnh Thâm cẩn thận nhớ lại một phen, nói: “Cháu chưa từng đắc tội người ẩn tộc nào, nhưng… nhưng hơn năm năm trước từng có người phong ấn ký ức cho cháu. Mà chỉ có người của ẩn tộc mới biết phong ấn ký ức.”
Năm năm trước đã ra tay với Mặc Cảnh Thâm, người phong ấn ký ức không phải Cố Khinh Nhiễm thì chính là Kiều Vi.
Lúc trước Mặc Cảnh Thâm biết mình không còn nhiều thời gian nên mới không so đo nhiều như vậy.
Quan trọng là mẹ của anh nhìn trúng Kiều Vi, còn Cố Khinh Nhiễm lại là anh trai ruột của Mộ Thiển. Anh biết nếu tra ra kết quả thì mọi chuyện sẽ rất khó xử, nên đành không điều tra.
“Nói như vậy thì người mà cậu đã đắc tội chính là người chỉ định phong ấn ký ức cho cậu, sau đó nhân lúc phong ấn ký ức đã hạ cổ độc cho cậu.”
Ông cụ Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724915/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.