Chương trước
Chương sau
Mộ Thiển muốn làm rõ quan hệ giữa mình và nhà họ Cố, muốn nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của ông cụ Cố.
“Cho dù cháu có thay tên đổi họ thì trong máu, trong xương vẫn chảy dòng máu nhà họ Cố. Ông đã giúp cháu hẹn gặp Bạc Dạ, cháu tự đi gặp mặt câu ta đi. Ông nói cho cháu biết, nếu cháu dám từ chối hôn sự này thì tự gánh lấy hậu quả.”
Ông cụ Cố đặt xuống trên bàn một phong thư rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới cửa, ông quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Khinh Nhiễm: “Còn không mau trở về, ở chỗ chờ chết đấy hả.”
Cố Khinh Nhiễm mím môi, một bên lo lắng cho ông cụ Cố, một bên lại lo lắng Mộ Thiển, dù là bên nào cũng không đành lòng bỏ mặc, trong lòng anh ta khó tránh khỏi khẩn trương.
“Ông nội, cháu muốn ở lại giúp …”
“Giúp cái gì mà giúp? Muốn làm bóng đèn hay gì! Nhanh lăn ra đây cho ông”
Ông cụ lại quát lớn một tiếng, Cố Khinh Nhiễm đành phải đi theo.
Mộ Thiển tức giận đến nỗi đầu đau đớn không ngừng, cô ở trong văn phòng sốt ruột đi tới đi lui, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này, cửa văn phòng mở ra, một hình bóng quen thuộc bước tới.
Là Bạc Dạ.
Vài ngày không gặp, Bạc Dạ hình như gầy đi không ít, khuôn mặt vốn quyến rũ yêu nghiệt lại lộ ra trạng thái mỏi mệt, yếu ớt.
“Mấy ngày nay em đi đâu vậy, tại sao không nhận điện thoại?” Bạc Dạ bước tới đóng lại cửa ban công, sau đó đi đến trước mặt Mộ Thiển hỏi.
Mộ Thiển chỉ sô pha: “Nói ra thì dài dòng lắm, chi bằng ngồi xuống rồi từ từ kể.”
Hai người ngồi xuống sô pha, đối diện nhau. Cô nhìn Bạc Dạ, nói: “Mấy ngày nay tôi Giang Nam.”
“Một mình?”
Bạc Dạ kéo kéo phần cổ chiếc áo sơ mi hưu nhàn, có lẽ vì thời tiết hôm nay hơi nóng nên anh ta xắn cao tay áo lên, thoạt trông có vài phần kiệt ngạo ngang ngược nổi loạn.
Nhưng không thể phủ nhận, thật sự rất đẹp trai.
“Không phải.”
Mộ Thiển cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, bởi vì chuyện kế tiếp cô cũng không biết nên nói thế nào với Bạc Dạ.
Cô đã cùng Mặc Cảnh Thâm kết hôn, tuy chưa lãnh giấy chứng nhận, nhưng dưới sự chứng kiến của một số người bạn tốt cô vẫn không chút do dự quyết định kết hôn với anh.
Hơn nữa tất cả bạn bè đều được mời, chỉ duy nhất Bạc Dạ và Cố Khinh Nhiễm là không có.
Đối với Cố Khinh Nhiễm là do trong lòng còn cảm thấy băn khoăn, nhưng với Bạc Dạ, cô thật sự không có ý tứ giấu diếm, chỉ là khi biết tâm tư Bạc Dạ dành cho mình cô lại không thể mở miệng nói với anh ta.
“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước, giữa đêm em bỗng gọi điện cho anh nói có việc, sau đó lại không nói tiếp nữa, dù tôi có gọi cho em bao nhiêu cuộc em cũng không nhận. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bạc Dạ nói lảng sang chuyện khác, hỏi thăm.
“Ngày đó…”
Mộ Thiển dừng lại, không biết nên nói như thế nào. Suy nghĩ trong chốc lát, cô hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Bạc Dạ: “Ngày đó… tôi gọi lộn số, khi đó tôi tính gọi cho Mặc Cảnh Thâm.”
Cô thật sự khó mà mở miệng, cô không dám nói với Bạc Dạ hôm đó cô có ý gọi điện cho anh ta là vì muốn kích thích Mặc Cảnh Thâm.
“Bạc Dạ, tôi và Mặc Cảnh Thâm quyết định sống cùng nhau. Mấy ngày hôm trước chúng tôi đã tới một trấn nhỏ ở Giang Nam, làm một … hôn lễ đơn giản.”
Có mấy lời Mộ Thiển thật sự không muốn nói cho Bạc Dạ biết, nhưng đồng thời cô cũng không muốn Bạc Dạ tiếp tục ôm kỳ vọng với mình nữa.
Nhất là khi ông cụ Cố lúc này đã hạ quyết tâm muốn để cho cô và Bạc Dạ kết hôn, làm một cuộc đám hỏi thương nghiệp.
“Kết… Kết hôn?”
Bạc Dạ biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng khi mở miệng vẫn khó tránh khỏi nói lắp.
Đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn Mộ Thiển, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng hai người, tôi cảm thấy vui vẻ giùm em đấy.”
Bạc Dạ không biết nói gì nữa, anh ta sờ túi tiền, rút ra một điếu thuốc, nhét vào miệng, tay kia cầm bật lửa.
Tuy bật lửa có thiết kế chống gió, nhưng lại là loại phục cổ kiểu dùng bánh răng, anh ta đánh lửa vài lần cũng không châm được điếu thuốc.
Cuối cùng chỉ đành nở nụ cười: “Cái quỷ gì đây, hết ga rồi hả.”
Sau đó thuận tay ném bật lửa vào thùng rác bên cạnh, điếu thuốc chưa châm kia chỉ đành cầm trong tay thưởng thức. Anh ta không quên hỏi Mộ Thiển: “Kết hôn với Mặc Cảnh Thâm sao lại không nói cho tôi biết?”
“Tôi…”
Mộ Thiển có thể cảm nhận được nỗi thương tâm của anh ta, với câu hỏi của anh, Mộ Thiển không dám trả lời thẳng: “Không phải anh và Mặc Viên, Đường Tứ còn có Kiều Vi có hợp đồng quan trọng phải làm sao. Tôi biết mấy ngày gần đây anh rất vội nên không báo cho anh biết. Không phải vừa trở về đã lập tức nói cho anh biết sao.”
Lời giải thích như vậy, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận đi.
“Ha ha.”
Người đàn ông đối diện nở nụ cười. Anh ta đứng dậy, vén lên vạt áo hưu nhàn, hai tay chống nạnh bước tới gần cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, im lặng tận vài phút cũng không tiếp lời.
Anh ta không lên tiếng, Mộ Thiển cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ như vậy giằng co trong chốc lát, Mộ Thiển nghĩ tới lời Cố Khinh Nhiễm mới nói, mở miệng hỏi: “Nghe nói, ông cụ Cố đến nhà anh làm mai?”
“Ừ.”
Bạc Dạ lên tiếng, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Thế… anh trả lời như thế nào?”
Mộ Thiển rất muốn biết Bạc Dạ trả lời làm sao. Chuyện đó là do ông cụ Cố làm ăn lỗ mãng, cô lại không có ở Hải Thành, tự nhiên không biết ở Hải Thành đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại trở về cũng chỉ có thể từ chỗ Bạc Dạ biết đại khái một ít chuyện có liên quan.
“Chuyện của em và Mặc Cảnh Thâm tuy rằng không phải ai cũng biết, nhưng hầu hết mọi người cũng hiểu rõ trong lòng. Ba tôi… tất nhiên là từ chối rồi.”
“Vậy còn anh?”
Ba anh ta có từ chối hay không không quan trọng, quan trọng là … Bạc Dạ có thái độ gì, đây mới là trọng tâm của vấn để.
Câu hỏi của cô, Bạc Dạ không trả lời liền mà là trầm mặc chốc lát, rồi mới trả lời: “Đã đồng ý rồi.”
Đã đồng ý rồi?
Mộ Thiển thấy hơi ngạc nhiên, cô căn bản không nghĩ tới Bạc Dạ thật sự sẽ đồng ý.
“Cái gì, anh đồng ý rồi? Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Cô đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm, nhưng mọi chuyện lại thành ra như bây giờ. Cho nên Mộ Thiển mới thật sự càng thêm lo lắng rốt cuộc trong lòng Bạc Dạ đang nghĩ cái gì.
“Gì mà làm sao bây giờ? Thuận theo tự nhiên thôi.”
Dù chuyện Mộ Thiển đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm khiến Bạc Dạ có chút thương tâm, nhưng kết quả cuối cùng sẽ ra sao hình như đã sớm được sắp đặt rồi.
“Thuận......”
Mộ Thiển không nói nên lời, càng không biết phải nói gì.
“Bạc Dạ, tôi cho rằng anh vẫn là nên nói rõ ràng với ông cụ Cố đi. Anh biết rõ ý của ông cụ Cố là muốn mượn thế lực của họ Bạc mà, hiểu chứ?”
Dùng giọng điệu này để nói chuyện với Bạc Dạ, Mộ Thiển cũng là bất đắc dĩ.
Người đàn ông thông minh như vậy sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng ông cụ Cố được?
Cô thở dài một tiếng: “Anh tốt nhất là đi nói cho ông cụ biết suy nghĩ của anh, chặt đứt mọi ham muốn của ông ta. Tôi không muốn liên lụy anh.”
Hiện tại tình hình hết sức khẩn trương, nhà họ Bạc là khán giả đứng ngoài cuộc duy nhất, Mộ Thiển không muốn bởi vì mình mà khiến Bạc Dạ bị liên lụy rơi vào vũng nước đục này.
Nhiều năm như vậy Bạc Dạ đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi, cô không thể không biết điều mà cứ muốn gì được nấy.
“Có gì nói sau đi.” Bạc Dạ cũng không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này với Mộ Thiển, bèn cắt ngang lời cô, hỏi: “Em dạo này có tính toán gì không? Mặc Viên và Mặc Cảnh Thâm bây giờ đang đối chọi gay gắt, tình hình của Mặc Cảnh Thâm không được tốt cho lắm.”
“Không biết.”
Nói tới chuyện của Mặc Cảnh Thâm, biểu cảm trên mặt Mộ Thiển hơi xụ xuống: “Tình hình cơ thể anh ấy anh không phải không biết. Ngoại trừ khoanh tay đứng nhìn, tôi cũng không làm được gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.