Chương trước
Chương sau
“Nghe đây! Nghe đây!”
Ông cụ Mặc chỉ người trong phòng khách, nhẹ giọng nói với Mặc Cảnh Thâm: “Chuyện mình làm, phải khiến người dưới mình phục! Cảnh Thâm, ngày thường ông nội quá dung túng cháu, nhưng chuyện này cháu phải làm, mau đón Tiểu Bảo về đây cho ông.”
Nói xong, ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia sắc bén nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, lại nói:
“Nếu như cháu nhất quyết giữ vững lập trường, cũng đừng trách ông rút lại chức Tổng Giám đốc của cháu. Cháu phải biết, gia tộc học Mặc, tập đoàn, xí nghiệp là thế nào. Cháu nghĩ thử xem làm sao ông nội và các chú yên tâm giao xí nghiệp lại cho người không biết nghĩ cho gia tộc mình như cháu chứ? ”
Ông đang uy hiếp Mặc Cảnh Thâm.
“Cảnh Thâm, con đừng làm bừa, nghe lời ông nội.”
Bà Mặc lòng như lửa đốt, đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, đưa tay đánh đánh vào trước ngực anh, “Con bị cái gì thế? Không quản được con rồi phải không?”
Sau đó nhỏ giọng nói: “Con không quan tâm đến con cũng được nhưng phải nghĩ cho mẹ và em gái con chứ.”
Bao nhiêu năm như vậy, họ nuôi Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên dễ dàng lắm à?
Khó khăn lắm mới đứng vững được ở nhà họ Mặc, nếu như Mặc Cảnh Thâm từ vị trí Tổng Giám đốc bước xuống, sợ rằng mẹ con bọn họ cuộc sống sau này sẽ thê thảm rồi.
“Mẹ, những năm này mẹ cực khổ rồi. Nhưng con làm việc phải có nguyên tắc. Không thương lượng.”
Đối với mẹ đẻ, Mặc Cảnh Thâm mặc dù làm thái độ lạnh lùng, nhưng rốt cuộc còn là một đứa con có hiếu. Thấy bộ dạng này của bà, lại cũng vừa được Mộ Thiển nói Mặc Tiêu Tiêu và mẹ anh đi cầu xin Mộ Thiển thả anh ra. Một giây phút đó, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
“Cảnh Thâm, mặc dù là chú Bảy của cháu, nhưng cũng không lớn hơn cháu bao nhiêu. Cháu còn trẻ, mọi chuyện không phân nặng nhẹ, chú có thể hiểu được. Nhưng Tiểu Bảo là đứa con mà cháu nuôi đã chín năm. Cháu cứ như vậy mà đưa cho người khác? ”
“Cháu như vậy bào chúng ta làm sao yên tâm giao tập đoàn Mặc thị cho cháu? Lỡ như có ngày nào đó cháu cũng thế này, dâng hai tay đưa Mặc thị cho người khác thì bảo chúng ta phải làm sao? ”
Mặc Viên nói vài ba câu kích động mọi người, để cho tất cả mọi người đều nảy sinh tức giận với Mặc Cảnh Thâm.
“Đúng vậy, chú Bảy nói có lý.”
“Nghe nói hạng mục lần trước cũng là Cảnh Thâm nhường cho Mộ Thiển. Đoán chừng lúc đó nó cũng biết cô ta chính là Tần Cửu. Vì đàn bà mà bỏ qua món lợi lớn trước mắt, bỏ qua hạng mục đó.”
“Anh nói như vậy tôi mới để ý đó.”
“Ba, Cảnh Thâm thật không thích hợp làm người điều hành Mặc thị.”
“Đúng, con cũng cho là như vậy.”
...
Trong hai ba chục người, có người nghi ngờ Mặc Cảnh Thâm, liền lập tức tất cả mọi người khác đều bắt đầu nghi ngờ anh có vấn đề.
Nghe mọi người thuyết phục, ông cụ Mặc lại cau mày, lắc đầu thở dài:
“Cảnh Thâm, tuy nói ông là chủ cái nhà họ Mặc này, nhưng chuyện của nhà họ Mặc còn phải nghe ý kiến của tất cả mọi người. Ông nói thế này, nếu như cháu không chịu mang Tiểu Bảo về, thì cái ghế Tổng Giám đốc của cháu phải đổi chủ rồi.”
Một dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép, tựa hồ thật rất để ý Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng lúc anh nghiêng đầu nhìn sang một bên, tầm mắt vừa hay rớt vào người Mặc Viên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt lóe lên, nhưng suy nghĩ không giống nhau.
“Cảnh Thâm, con mau trả lời ông nội đi kìa.”
Bà Mặc cầm khăn lau nước mắt, một bộ dạng tuyệt vọng thương tâm muốn chết.
Ngay cả Mặc Tiêu Tiêu cũng không nhịn được khuyên một câu, ” Anh, đứa trẻ là mẹ một tay nuôi lớn, anh coi như không để ý người khác thì cũng nghĩ cho mẹ với.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ánh mắt cũng rơi vào trên người Mặc Cảnh Thâm, lặng lẽ chờ câu trả lời của anh.
“Cháu lặp lại lần nữa.”
Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ mở, lời nói mang theo mấy phần lạnh lùng, “Ý cháu đã quyết không thay đổi.”
“Con, con, con…”
Bà Mặc giận đến cả người phát run, giơ tay, “chát” một cái tát mạnh trên mặt anh, “Con bị điên rồi! Con bị điên rồi!”
Hốc mắt bà ửng đỏ, mắng một câu, vòng qua Mặc Cảnh Thâm bỏ đi.
Dường như từ khi anh chào đời đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bà Mặc xuất thủ đánh Mặc Cảnh Thâm, mà Mặc Cảnh Thâm cũng không làm gì.
Bởi vì trong lòng có thẹn.
Giống như lời Mặc Tiêu Tiêu nói, Tiểu Bảo là mẹ một tay nuôi lớn. Bây giờ đem con giao cho Mộ Thiển, cũng không có cân nhắc đến suy nghĩ của bà. Bà thất vọng là điều khó tránh khỏi.
Chuyện này bỏ qua một bên không nói, chỉ là chuyện của mình mà thôi. Mặc Cảnh Thâm cũng chẳng bàn qua với bà, làm sao mà cự lại một cái tát của bà được?
Không phải hèn yếu, mà là anh đối với mẹ của mình đầy áy náy cùng tự trách.
“Anh, anh quá khốn kiếp, anh xem mình chọc tức mẹ rồi kìa.”
Mặc Tiêu Tiêu tức giận dậm chân một cái, lập tức chạy ra ngoài đuổi theo bà Mặc cùng nhau rời đi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của ông cụ Mặc lại rơi vào trên người Mặc Cảnh Thâm, trầm giọng nói: “Cho cháu cơ hội cân nhắc lần cuối. Sáng sớm ngày mai trước chín giờ nếu không thấy cháu có động thái gì, vậy thì tập đoàn Mặc Thị cháu không cần đến nữa. Ông sẽ cân nhắc để chú Bảy của cháu lên nắm quyền điều hành.”
Nói xong phất phất tay, “Thời gian không còn sớm, tất cả giải tán.”
Ông cụ Mặc đứng dậy trước, chống gậy rời khỏi phòng khách.
Chư vị trưởng bối ngồi trong phòng khách than thở rời đi, có vài người thậm chí chỉ vào mặt của Mặc Cảnh Thâm mà mắng anh.
Nếu như là trước đây, Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ không im lặng như vậy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy tốt vô cùng.
Tất cả mọi người rời đi, duy chỉ Mặc Cảnh Thâm cùng Mặc Viên vẫn còn ở bên trong phòng khách.
Anh nhìn Mặc Viên một cái, rồi xoay người, chỉ nghe sau lưng truyền tới một giọng nói, “Cháu còn thích Mộ Thiển?”
Tuy là câu hỏi, nhưng lại là giọng khẳng định.
Nhịp bước của Mặc Cảnh Thâm ngừng một lát, quay đầu nhìn anh ta, “Ngày hôm đó chú Bảy trở về đã bố trí mọi thứ ổn thỏa, chuyện tôi xuống đài là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chung quy hai đứa bé ở trong tay tôi, tôi cũng không cách nào bảo đảm an toàn cho chúng. Ngược lại chi bằng để nhà họ Cố bảo vệ tụi nhỏ đi vậy.”
Môi mỏng nâng lên cong cong, Mặc Cảnh Thâm cười tà mị, “Chú Bảy cũng có quan hệ tốt với Cố Khinh Nhiễm, sao chú dám ra tay với hai đứa bé chứ?”
Bất kể bây giờ nhà họ Cố hay nhà họ Mặc, thế lực của ai mạnh hơn, nhưng chỉ cần con anh ở nhà họ Cố, Mặc Viên sẽ không cách nào giở trò với hai đứa bé cả.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là Mặc Cảnh Thâm nói qua loa lấy lệ với Mặc Viên thế mà thôi.
“Cái này không giống phong cách của cháu. Tùy tiện liền nhận thua đầu hàng, chẳng lẽ là…cháu có tính toán sau lưng?”
Quen biết Mặc Cảnh Thâm nhiều năm, Mặc Viên làm sao có thể không biết tính tình của Mặc Cảnh Thâm?
Chính là bởi vì hiểu rõ vô cùng, cho nên Mặc Viên sinh nghi với thái độ hành động khác thường của Mặc Cảnh Thâm. Mơ hồ có chút kiêng kỵ, rất sợ anh sẽ có mưu đồ gì lớn hơn, sẽ một lưới tóm gọn anh ta.
“Ông nội cháu cho cháu cơ hội, nếu như sáng mai trước chín giờ, cháu mang con về từ trong tay Mộ Thiển thì cháu vẫn là người điều hành tập đoàn Mặc thị.”
Mặc Viên nhắc nhở một câu, như thể rất sợ Mặc Cảnh Thâm sẽ quên vậy.
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện ra một tia cười nhạt, “Chú Bảy cảm thấy tôi nên làm gì mới phải?”
“Kia…là chuyện của cháu, chú không xen vào được.”
Lời anh ta ngừng một lát, thản nhiên đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng tới bên người Mặc Cảnh Thâm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Sau đó anh ta lại nói: “Có điều, nếu Cảnh Thâm cháu không muốn tự mình ra tay. Chú Bảy tình nguyện làm dùm cháu.”
“Ồ?”
Mặc Cảnh Thâm đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, “Như vậy…tốt thôi. Vậy Cảnh Thâm cảm ơn chú Bảy nhiều rồi.”‘
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.