Mộ Thiển đi tới, dặn dò một câu.
Rồi sau đó hơi nhíu mày, “Khổ cực các anh, lương của các anh tôi sẽ không bạc đãi các anh đâu.”
Bốn bề là địch, Mộ Thiển phải bảo đảm an toàn cho hai đứa bé, nếu không đoạt lại con về từ trong tay Mặc Cảnh Thâm căn bản không có chút ý nghĩa nào.
“Thế nào, có chuyện gì?” Chanh Tử một bên vừa chơi game, vừa nói.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, “Không có gì, chẳng qua là không yên tâm mà thôi.”
Cô ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn anh ta hỏi: “Bên Thượng Quan Miểu đó như thế nào?”
Từ sau khi Thượng Quan Miểu về đến Hải Thành, Mộ Thiển luôn để Chanh Tử bảo vệ Thượng Quan Miểu, nhưng anh ta từ chối thẳng thừng.
Mặc dù Mộ Thiển muốn bảo vệ anh ta, nhưng Thượng Quan Miểu anh ta lại không thích cảm giác bị người ta “giám thị”.
Như vậy, cô cũng sẽ không miễn cưỡng nữa.
“Rất tốt.”
“Vậy là được.”
Mộ Thiển hơi gật đầu, “Chuyện thay phiên canh chừng anh cùng Dật Phong tự mình thương lượng, thời gian không còn sớm, cũng nghỉ sớm chút đi.”
Nói xong, Mộ Thiển đứng dậy đi xuống lầu.
Dưới lầu, Phương Nhu đã ngủ từ lâu. Mộ Thiển tâm phiền ý loạn, cũng không có thời gian để ý đến cô.
Sau khi rửa mặt, nằm ở trên giường, suy nghĩ một lúc, cô chợt nhớ tới Dương Liễu.
Ngày hôm qua nói xong rồi cân nhắc suốt một ngày, bây giờ thời gian cũng không muộn lắm, Mộ Thiển có thể gọi điện cho Dương Liễu.
Bấm số điện thoại của Dương Liễu, điện thoại di động đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724816/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.