Phó Mặc quăng cây gậy đánh golf lên người gã, bật cười mỉa mai.
“Dạy dỗ con trai của ông cho tử tế vào, tránh sau này lại trách tôi hái quả duy nhất trên cây.”
Đợi bóng dáng Phó Mặc vừa khuất dạng sau cánh cửa, nhóm người túm tụm vào có kẻ dùng khăn lau đi vết máu trên người gã, có kẻ vội vã gọi cấp cứu, mỗi người một việc ồn ào đến tận giữa khuya.
Việc đầu tiên hắn làm chính là kéo Thiên Ý ra khỏi nỗi sợ, sau đó lớn tiếng trách mắng.
“Những gì tôi nói em xem là gió thoảng qua tai đúng không? Cho đến hôm nay tôi mới biết giá trị của mình trong mắt em. Nếu tôi không quay về em định làm thế nào? Dựa vào đâu có thể tự tin sống tiếp?”
Thiên Ý đưa đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn người đàn ông sát khí đầy trời, cô nghẹn ngào đáp: “Nếu hắn làm gì em, em sẽ tự kết liễu.”
“Ngây thơ.”
Phó Mặc kéo cô đến trước gương, kéo chăn vạch ra bên ngực in hằn năm ngón tay. Hắn ghì đầu cô chạm đến mặt gương, để da thịt Thiên Ý cảm nhận lạnh lẽo.
“Nếu hắn làm gì không cần em tự kết liễu, tôi sẽ ra tay trước. Em nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ khác sau lưng tôi cười nhạo, rằng con đàn bà của tôi từng bị thằng dơ bẩn nào đó chơi à.”
Thiên Ý cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng. Cô thừa biết Phó Mặc là người thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để chính mình dính vào vết bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thien-pho-y-hop-dong-voi-tong-tai-ac-ma/2677824/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.