"Tôi đã mất ngủ suốt mấy tháng trời, tôi không thể ăn bất cứ món gì, tôi cảm thấy buồn nôn, thậm chí tôi đã nghĩ đến việc kết liễu mạng sống."
"Cô đang tự trách bản thân phải không?"
"Không, không phải! Tôi không trách bất cứ ai cả."
"Đừng giấu tôi, cô đang trách chính mình. Tự nghĩ xem nếu đêm đó cô không uống say, không đi nhầm phòng... tất cả bi kịch không phải bắt nguồn từ cô sao?"
"Bác sĩ..."
Gương mặt người phụ nữ không còn giọt máu, bờ môi trắng bệch khẽ mím chặt lấy nhau. Cả người bà ấy run lên, ngón tay giấu dưới gầm bàn âm thầm cấu vào da thịt. Tinh thần khủng hoảng cướp mất sự tỉnh táo vốn có của bà ấy, mỗi một lời nói, âm thanh bé nhỏ bên ngoài cũng đủ sức hù dọa bà ấy.
Chuông điện thoại trong túi xách vang lên, người gọi đến chính là đứa con trai út của bà.
"Mẹ đây con! Mẹ biết rồi, thật sao? Mẹ sẽ về!"
Bà ấy ngước mắt nhìn vị bác sĩ đối diện, lòng thấp thỏm không yên.
"Con trai cô gọi sao? Thằng bé có việc gì à?"
"Con trai tôi bệnh rồi, nhà không có ai."
"Ngay cả làm mẹ cô cũng làm không tốt." Bác sĩ kéo khung cảnh đưa đến trước mặt bà ấy, giọng tự hào: "Đó là con gái tôi, nhìn xem con bé đáng yêu phải không? Tôi là bác sĩ, là người có tâm ký bình thường, đương nhiên việc nuôi dạy chăm sóc con tốt hơn cô. Còn cô thì sao?"
"Tôi sao?"
"Đúng là cô đấy. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thien-pho-y-hop-dong-voi-tong-tai-ac-ma/2677732/chuong-74.html