Hôm nay Mặc Thanh Phong lên cong ty cũng không thể nào tập trung vào công việc được. Trong đầu toàn hình bóng của 'ai đó' , lúc 'ai đó' bị trêu cho khóc, lúc ngủ, lúc cầu xin anh ở lại, lúc ngại ngùng, lúc tung tăng trong sân nhà anh. Ừm... Cũng đáng yêu đó!
Thư kí Tiêu ngớ ngẩn nhìn anh. Sếp nay sao vậy nè? Ngớ nga ngớ ngẩn. Chẳng giống thường ngày. Ôi chết! hay ca ca ấy phát hiện Tiêu Huynh add nick weibo của ca cho bạn nhỏ Ngô rồi! Xong đời rồi!
Anh ta rụt rè đi đến bên bàn làm việc của anh:
- Sế..Sếp tổng!
Anh giật mình nhìn anh ta:
- Hả? Cái gì cơ?
Thư kí đưa tài liệu cho anh:
- Bảng thống kê của công trình bên Hồng Hưng ạ! Họ nói chỉ cần hai hôm nữa bắt đầu chồng nóc rồi đưa vào phần hoàn thiện khách sạn năm sao cạnh bờ biển ạ!
Rồi Tiêu Huynh lại lật sang tập tài liệu khác, lôi ra một tấm thiệp:
- Còn đây là của khu chợ mới ở vùng nông thôn bên phía ngoại ô\, đã vào hoàn thiện và mời anh đi dự tiếc khai mạc vào cuối tháng!
Anh xem qua rồi gật gù:
- Biết rồi! Biết rồi! Nói nhiều quá! Thông báo lịch hôm nay xem nào?
Hai tay thư kí chắp vào nhau, mồ hôi ròng ròng:
- Bà Mặc....Bà Mặc....
- Không đi!
Thứ kí khóc lóc, thiếu bước quỳ xuống van xin:
- Ối anh ơi\, em lạy anh! Anh không đi là em chết mất đó! Bà ép em phải mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975320/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.