Cô cười gượng nhìn anh. Anh nhìn cô nghiêm nghị:
- Tính hại tôi mà không thành đó hả?
Cô bị nói trúng liền xoay người ra hướng khác, anh xoay cô lại đối diện với mình. Gương mặt cô hồng hào, đôi môi căng mọng khiến cô càng thêm phần đáng yêu, người ta chỉ muốn mang về che chở, bao bọc. Cô thỏ thẻ:
- Sao anh lại ở đây? Đáng ra anh phải ở khách sạn 5 sao chứ?
Anh chỉ sang một ngôi nhà lớn ở bên cạnh khách sạn cô ở, cách chỗ cô và anh ngồi khoảng 200m:
- Đó là nhà bà ngoại tôi, còn khách sạn em thuê là khách sạn của ông bà ngoại tôi!
Cô mắt sáng như sao nhìn anh:
- Anh là con lai sao?
Anh gật đầu:
- Bà ngoại tôi người Nga, ông ngoại tôi người Pháp, nên mẹ tôi cũng là con lai, còn bố tôi là người nước A.
Cô để hai tay lên má anh véo véo:
- Thảo nào nhìn anh vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế này!
Anh thích thú nhìn cô:
- Em cười rồi! Vậy là em không giận tôi nữa nha?
Lúc này cô mới nhớ ra anh không phải là trẻ con trong xóm cô. Cô ngại ngùng rụt tay lại:
- Xin lỗi tôi không cố ý! Hề hề.
- Tay em hơi lạnh đó! Cẩn thận không cảm!
Nói rồi anh để hai tay cô vào hai lòng bàn tay mình ủ ấm.
Cả hai trái tim dường như cùng chệch mà chung một nhịp đập. Cả hai cùng ửng hồng mặt trước cái trời giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975292/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.