Sáng sớm cô cùng Hữu Thành đã bay về nước A từ sớm. Khi tất cả mọi người còn chưa quay trở về khách sạn. Bởi tối hôm qua chỉ có Lộ San về phòng nhưng cũng đã khuya muộn bởi cô nàng cong đi bar cho quên sự đời mới về. Còn cô và Hữu Thành quay về khách sạn và lấy hành lí luôn để ra sân bay.
Cô nhìn bầu trời hửng sáng mà lòng nặng trĩu. Chỉ với một đêm thôi mà tất cả mọi chuyện trở nên rối bời. Ở Paris còn chưa đến ngày thứ ba đã quay về. Cô nhìn điện thoại, chắc giờ này mọi người vẫn đang ngủ say.
Cô ngả lên vai Hữu Thành chìm vào giấc ngủ.
6 tiếng trôi qua, bấy giờ ở thành phố B đã là xế chiều. Cô mệt mỏi lên taxi trở về nhà.
Tắt chế độ máy bay cô thấy có thông báo tin nhắn:
Mặc Thanh Phong: “ Em xuống gặp tôi chút được không? Trưa mai tôi về rồi”
Ngô Hà Nhi: “ Không, giờ anh không còn là sếp tôi nên tôi chả có cái quyền hạn cóc chết gì mà được gặp anh”
Mặc Thanh Phong: “ Em định nghỉ thật sao?”
Ngô Hà Nhi: “ Anh đuổi thì tôi đi”
Cô tắt điện thoại không trả lời thêm bất cứ một câu nào. Anh nghĩ anh đẹp trai rồi anh thích làm gì thì làm à? Hứ! Không có đâu đồ tồi tệ!
Hữu Thành như nghĩ ra gì đó rồi nhìn cô bằng ánh mắt lung linh:
- Tỷ tỷ, chúng ta sẽ bị đá khỏi không ty thật sao?
Cô gạt tay lão ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975288/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.