Côn Luân Hư yên lặng suốt bảy vạn năm, rốt cuộc khôi phục lại rầm rộ năm đó. Kể từ ngày Mặc Uyên trở về Côn Luân Hư, luôn luôn có người đến bái phỏng, chúc mừng Mặc Uyên trở về. Cũng may Điệp Phong sớm đã triệu tập tất cả các đệ tử, bằng không dựa Mặc Uyên và Điệp Phong, thật sự không thể lo liệu nhiều việc như vậy.
Mặc Uyên ngồi trong đại điện ba ngày, đợi Chiết Nhan luyện chế xong đan dược có thể giúp ngài bế quan, thì ngài sẽ đi bế quan.
Điệp Phong vội vàng dẫn dắt các sư đệ ở đại điện chiêu đãi khách khứa. Tầm mắt Mặc Uyên tuy vẫn ở đó, nhưng tâm tư thì lại không. Lúc này Mặc Uyên khẽ nhíu mày, nghĩ đến lời của Chiết Nhan - nói là Dạ Hoa đã phát hiện hồn phách của ngài, vì cứu ngài, Dạ Hoa đến Đông Hải Doanh Châu lấy Thần Chi Thảo, thậm chí còn không tiếc toàn bộ tu vi của mình. Nhưng sau lần gặp mặt ở Vô Vọng Hải, Dạ Hoa lại không tới gặp ngài nữa.
Thôi, Dạ Hoa là Thái tử Thiên cung, sợ là công việc bề bộn. Thần tộc bọn họ thọ mệnh dài, chuyện gặp mặt, nhất thời cũng không vội.
Mặc Uyên rốt cuộc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Điệp Phong nhìn thấy liền vội vàng chạy tới: "Sư phụ muốn đi nghỉ ngơi sao?"
Mặc Uyên gật đầu, tầm mắt cuối cùng cũng dừng trên người các đệ tử trong đại điện. Nhìn các đồ nhi so với bảy vạn năm trước đều đã trưởng thành hơn, Mặc Uyên trong lòng vui mừng: "Mấy ngày nay đã vất vả cho các con rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sac-nhiem-hoa/871987/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.