Chương trước
Chương sau
“Thiếu gia.”
“Thiếu gia......”
Ta cả kinh, thân thể từ trong run rẩy sợ hãi thức tỉnh lại, ngay sau đó ý thức rất nhanh trở về, đôi mắt màu tím kia dần dần trôi xa, hòa vào sương mù dày đặc, cuối cùng biến mất trước mắt ta.
Mở to mắt, cảm giác được tay trái có nhiệt độ khiến kẻ khác an tâm, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu, nhìn thấy người bên người vẫn ngủ say, không khỏi có chút thất vọng. Ta vốn đã nghĩ, mình sẽ tỉnh lại trong nụ hôn của phụ thân.
“Thiếu gia, canh giờ không còn sớm, dùng bữa tối đi.” Bên giường, Trữ Viễn hạ mắt đứng yên một bên, thanh âm bình thản.
Ta nhẹ nhàng “Ân”, ngồi dậy, lắc lắc đầu có chút mê mang, tận lực tránh phụ thân, xoay người xuống giường. Trữ Viễn sớm đứng cạnh bàn, giúp ta gắp thức ăn.
“Ách, ta, ta có thể tự mình làm.” Không có thói quen được người hầu hạ như vậy, chân tay ta hơi luống cuống.
Y mỉm cười, liền ngừng tay, lẳng lặng đứng một bên.
Ta rất muốn nói, ăn cơm mà bị người nhìn như vậy rất là khó chịu nha!
“Trữ Viễn, phụ thân khi nào có thể tỉnh lại?”
“Bất cứ lúc nào.”
Ta không khỏi dừng một chút, trăm triệu không thể tưởng được là đáp án này.
“Có ý gì?”
Y hạ mắt, chậm rãi nói: “Là ta làm cho công tử ngủ say.” Ta sửng sốt, vừa định mở miệng, lại bị y ngăn lại.”Công tử từ lúc bị thương tới nay, bởi vì lo lắng cho thiếu gia, vẫn chưa dưỡng thương cho tốt, bởi vậy thương thế chuyển biến xấu. Trữ Viễn thật sự nhìn không được, chỉ có thể ra hạ sách này.”
Phải không? Ta quay đầu, nhìn nam tử trên giường hô hấp vững vàng. Trong lòng có gì đó ôn nhu, giống như đang nổi trên mặt nước.
“Có thể khiến hắn tỉnh lại không?”
Trữ Viễn do dự trong chốc lát, tầm mắt chuyển tới mặt ta, tựa hồ quyết định cái gì đó, mỉm cười gật đầu. Y đi tới bên giường, xoay người, nhẹ nhàng thổi chút khí trên mặt phụ thân. Sau đó đứng thẳng dậy, nhìn ta mỉm cười.
Ách? Ta không xác định nhìn y, “Xong rồi?”
“Đúng vậy.” Tươi cười không thay đổi.
Ách...... Chỉ cần thổi khí là được? Ta còn nghĩ phải cho phụ thân uống thuốc gì gì đó hoặc là điểm mấy chỗ huyệt đạo mới được chứ! Này rốt cuộc là võ công gì a? Hảo thần kỳ hảo...... quỷ dị nha! Trách không được phụ thân dễ dàng bị thu phục, võ công của y so với phụ thân còn lợi hại hơn đi!
Nho nhỏ thở dài một tiếng, đi đến bên giường, nắm tay chờ hoàng tử của ta tỉnh lại.
Không qua nhiêu lâu, hàng lông mi thật dài của hắn run rẩy, tiếp theo hơi hơi nhíu mi, làm như đang nhẫn nại gì đó, sau đó cặp mắt phượng xinh đẹp chậm rãi mở ra, như phủ một tầng hơi nước mỏng, xứng với đôi môi hé mở, đúng là gợi cảm ngoài ý muốn.
Cẩn thận nuốt xuống nước miếng, ta nhẹ giọng kêu: “Phụ thân.”
“Liên Nhi......” Thanh âm có chút khàn khàn, cảm giác như đột nhiên tang thương rất nhiều.
Hốc mắt nhất thời nóng lên, tất cả khuất nhục, ủy khuất, đau khổ trong nháy mắt nảy lên trong lòng, kích thích tuyến lệ ta vốn đã yếu của ta.
Một bàn tay mềm nhẹ xoa hai má của ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
“Đều qua cả rồi.”
Vốn định rơi vài giọt lệ là đủ rồi, thế nhưng nhìn thấy phụ thân ôn nhu như vậy, tiều tụy như vậy, rốt cuộc nhịn không được, nhất thời khóc ầm ĩ.
Hắn thở dài, cong môi lên, bất đắc dĩ lại hạnh phúc.
“Lớn như vậy còn khóc, không xấu hổ à? Huống chi vẫn là nam hài tử. Ngoan, đừng khóc. Ngươi xem, mắt đều sưng lên.”
“Phụ thân, đều là ta không tốt, ta nên nghe lời ngươi, ta nên ở trong phòng chờ ngươi trở về......” Mấy ngày nay ta vẫn luôn hối hận, tối ngày đó ta nên nghe lời phụ thân nói mới đúng, nếu ta không đi ra tìm hắn, ta sẽ không gặp phải Vô Tình, lại càng không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
“Không, là phụ thân vô năng......”
“Sao lại như thế? Phụ thân đã cố hết sức. Huống hồ, ngoài núi còn có núi, ai cũng không thể tránh hết mọi chuyện.”
Dùng miệng ngăn phụ thân muốn nói tiếp, có chút ngốc nghếch hôn hắn. Ngay cả tự bản thân ta cũng có chút không dám tin ta lại làm chuyện lớn mật như vậy, không cần nói tới hắn. Phụ thân rõ ràng bị ta kích thích rồi, điên cuồng mà hôn lại ta. Miệng truyền đến vị tanh, bất quá ta không thèm để ý. Giờ này khắc này, ta chỉ nghĩ muốn lấy phương thức như vậy biểu đạt nhớ nhung cùng tình yêu của ta đối phụ thân.
“Phụ thân, Liên Nhi yêu ngươi, thực yêu ngươi. Cho nên...... Cho nên ngươi phải nhanh khỏe lên, bằng không, Liên Nhi nơi này, nơi này sẽ đau lắm.”
Nắm tay hắn đặt vào nơi trái tim, ta thở gấp, cảm thụ tim mình đập quá nhanh.
“Hảo, phụ thân hứa với ngươi.”
Thời gian kế tiếp, phụ thân rất phối hợp tiếp nhận Trữ Viễn trị liệu, còn cùng ta ăn bữa tối, chơi trò ngươi uy [đút] ta ta uy ngươi. Không thể tránh khỏi, phụ thân thấy được thương trên người ta. Làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, hắn trừ bỏ cẩn cẩn thận thận bôi thuốc cho ta, cái gì cũng chưa nói cái gì cũng chưa làm, cả quá trình yên tĩnh khiến kẻ khác sợ hãi, vốn chuẩn bị một bụng trấn an phụ thân cũng chưa có công dụng.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới võ công thần kỳ đến quỷ dị của Trữ Viễn, ta nhịn không được tò mò, cuối cùng hỏi ra miệng. Lại không nghĩ rằng được một đáp án khiến kẻ khác tim đập mạnh——
“Trữ Viễn, ” phụ thân lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn y, “Trữ Viễn là yêu a!”
“A a a!?” Ta kinh ngạc trừng lớn mắt kêu to.
Không thể tin nhìn Trữ Viễn vẫn duy trì mỉm cười.
“Trữ Viễn, là yêu?” Nuốt nước miếng.
Đại khái là cảm thấy được phản ứng cùng biểu tình của ta rất thú vị, phụ thân đưa tay nhéo nhéo mặt của ta.
“Yêu gì?” Ta nghĩ ta hiện tại khẳng định mắt đã phát ra sao.
“Hoa yêu.”
“Hoa gì?”
“Bạch phu nhân.”
A? Chưa từng nghe qua chưa từng thấy qua nha!
Thấy ta vẻ mặt ai oán, Trữ Viễn hảo tâm biến ra một đóa bạch phu nhân đưa đến tay ta. Đương nhiên, lại làm cho ta một trận hưng phấn.
Nhìn thấy đóa bạch phu nhân kiều diễm ướt át trong tay, ta thật không biết nên nói cái gì. Này, này không phải là hoa hồng trắng ta thích nhất đó sao! Thật là có duyên a! Không biết thế giới này có hồng phu nhân lam phu nhân hắc phu nhân hay không nữa......
Không nghĩ tới, Trữ Viễn lại là hoa yêu! Làm sao bây giờ? Ta hảo hưng phấn nha! Yêu đẹp như vậy ta thiệt muốn nhìn bộ dáng vốn có của y nha!
Trữ Viễn không nói hai lời, lập tức thỏa mãn nguyện vọng của ta. Sau một trận ánh sáng nhạt, một tuyệt thế mĩ nam xuất hiện trước mắt ta. Tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh biếc, đôi môi đỏ tươi. Trời ơi trời ơi trời, ta muốn té xỉu chỉ trong chốc lát, y lại thay đổi lại. Đại khái chắc là do nhìn thấy ánh mắt của ta giống như sói tỏa ra lục quang đi! Bất quá nhìn lại, kỳ thật Trữ Viễn trừ bỏ màu mắt cùng màu tóc thay đổi, ngũ quan cũng không có biến hóa, không thay đổi gì mà làm cho cảm giác của người ta lại khác nhau như vậy sao? Ân, đáng để tìm tòi nghiên cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.