Sau giờ ngọ nắng có chút chói mắt, ta nằm trên lưng Trữ Viễn, híp mắt lại. Cảnh vật chung quanh rất nhanh lui ra sau, khóe mắt của ta lưu lại những hình ảnh vội vàng. Giờ khắc này, ta vẫn có chút không dám tin, ta vậy mà trốn ra được rồi! Cơn ác mộng kia, rốt cục, đã kết thúc. Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu một hơi. Gió giữa thu nhưng cũng có chút giá rét của trời đông, thổi lên mặt hơi đau rát, ta không khỏi càng cúi mặt thấp xuống. Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng quỷ dị lúc nãy ngồi trong xe ngựa nhìn thấy, mở to mắt, nhìn cái ót người phía dưới mà ngây ngốc, há miệng thật to, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, nằm xuống lại. Trữ Viễn, nam tử yên lặng mà sâu thẳm này, đối với ta mà nói, vẫn là rất xa lạ. Dần dần, người chung quanh cũng nhiều thêm. Cảm thấy như vậy hơi bị người khác chú ý, muốn bảo Trữ Viễn thả ta xuống, liền cảm giác thân mình nhẹ đi, trái tim nhảy lên. Ngay sau đó tầm nhìn bị nâng lên, gió bên tai thổi vù vù. Ta nhắm chặt mắt lại, thân thể cứng ngắc không tự chủ được. [Gin: ý đoạn này là anh Viễn bắt đầu phi thân lên xuống ý:D] Đáng chết! Ta quên mình sợ độ cao. Đợi cho Trữ Viễn dừng lại, sắc mặt ta đã tái nhợt. Có chút run rẩy từ trên lưng y leo xuống, ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đứng trên đất thật là tốt. “Thiếu gia, bên này.” Ta đi theo sau Trữ Viễn, ra khỏi ngõ nhỏ y vừa tiếp đất. Nhìn thấy y đi vào khách *** quen thuộc đối diện, ta không khỏi cong khóe miệng. Ta cùng Thiên Tứ tiểu trấn này thật đúng là hữu duyên, không biết bọn chưởng quầy tiểu nhị hắc *** này còn nhận ra ta hay không. Bất quá khiến kẻ khác kỳ quái chính là, bọn họ nhìn thấy ta thì cả đám đều dại ra, thậm chí còn chảy máu mũi...... Thật là lạ lùng, chẳng lẽ đang chịu kích thích mạnh sao? [ Lâu: ta giải thích một chút, sở dĩ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, là bởi vì...... Liên Nhi không dịch dung a a! ] Đi tới lầu hai, Trữ Viễn đẩy một cánh cửa ra, động tác cẩn thận, như sợ quấy nhiễu gì đó. Ta có chút không hiểu, không khỏi nhẹ cước bộ, cẩn thận vào theo. Trong phòng thực im lặng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đóng chặt chiếu vào, mơ màng âm thầm hắt trên đất. Tầm mắt nhìn qua trái, cước bộ dừng lại, tim đập một tiếng lại một tiếng rõ ràng vang bên tai. Người mà lòng ta tâm niệm niệm lúc này lẳng lặng nằm trước mặt ta, kìm lòng không nổi cúi xuống, nhẹ nhàng đụng vào làn mi nhíu lại của hắn, gương mặt tái nhợt, cuối cùng dừng trên đôi môi không chút huyết sắc của hắn. Ngực dâng lên một loại tình cảm, đầy đến nỗi như sắp tràn ra ngoài, làm cho ta toàn thân không tự chủ được run rẩy. Cho dù bị quất roi, bị tra tấn, chỉ cần nhìn thấy người này, chỉ cần chạm vào người này, chỉ cần có được người này. Như vậy, hết thảy cực khổ cũng không đáng là gì. Đúng vậy, vì người này, người này...... quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Hít sâu một hơi, từ từ bình phục tình cảm sóng to gió lớn trong lòng, bất giác nhếch khóe miệng, giờ khắc này ta cảm thấy được hạnh phúc trước nay chưa từng có. Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có tâm tình như vậy, chưa từng nghĩ tới bản thân xem người này quan trọng hơn hết thảy. Trước kia đều cho rằng loại sự tình này là đạo diễn biên kịch hoặc là tác giả hư cấu khoa trương, cho dù có, cũng sẽ không xảy ra trên người ta. Nhưng khi chân chính tự mình thể nghiệm, ta lại có một loại cảm giác “Người như vậy mới là hoàn mỹ ” “Người như vậy mới là kẻ hạnh phúc nhất trên thế giới”. Khi chúng ta phát hiện người mình thích đồng thời cũng thích mình, không hề nghi ngờ đó chính là hạnh phúc, mà khi chúng ta nhận ra vì người này có thể trả giá hết thảy mà không nuối tiếc, không thể nghi ngờ đó chính là hạnh phúc nhất. Huống chi, người này cũng nguyện ý vì ta mà trả giá hết thảy. Kỳ thật thật lâu trước kia, lòng ta còn có một loại bất an ẩn ẩn, bởi vì ta phát hiện, so với tình yêu của phụ thân dành cho ta, tình yêu của ta yêu thật sự là ít đến đáng thương. Điều này làm cho ta cảm thấy rất không công bằng, tuy rằng ta biết trong tình yêu, căn bản là không có công bằng, nhưng mà trong lòng, vẫn là có chút không thoải mái. Hiện tại tốt lắm, cái bất an kia thực có thể nhờ vào tình cảm của phụ thân mà biến mất [Gin: câu này chém, đừng quan tâm >”<]. Cảm giác cùng phụ thân đứng ngang hàng, làm cho ta thật vui vẻ. “Trữ Viễn, ta muốn cùng phụ thân ngủ một lúc.” Vừa nói xong câu này, ta đã tự động leo lên giường. “Hảo.” Cho đến khi cửa đóng lại, ta đã cởi y phục chui vào ổ chăn. Tìm một vị trí ngay cạnh phụ thân nằm xuống, một tay đan vào bàn tay phụ thân. Nghe hắn hô hấp vững vàng, ta an tâm nhắm mắt lại. Mấy ngày nay khủng hoảng, bất an, trong một khắc này, hoàn toàn biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]