Chương trước
Chương sau
Xe ngựa tiếp tục tiến lên. Ngoài ý muốn chính là, đang đi thế nhưng lạc đường, làm cho ta thực hắc tuyến một phen. Vốn đêm nay là có thể tới Hồng Diệp trấn, hiện tại biến thành qua đêm ở vùng ngoại ô. Đáng ăn mừng chính là, khi chúng ta quay về đúng đường, thì phát hiện một tòa miếu đổ nát, không sai, đêm nay đã có nơi đặt chân.
Ta cuối cùng leo xuống mã xa, nắm thật chặt trên mao thảm người, đi vào ngôi miếu đổ nát xứng với tên gọi này. Đẩy ra cửa gỗ muốn rớt nước sơn, đập vào mặt là tro bụi tung bay mà đến làm cho ta lập tức che lại miệng mũi. Nhíu mi, trước mắt là mạng nhện, thật có đủ ghê tởm. Chính giữa không biết là tượng đá vị thần phật nào, bụi không dọn dẹp, còn cắm mấy cái rơm rạ, đúng thật nghèo túng. Hai bên màn che vốn màu đỏ cũng rách tung toé, đại khái ngay cả tên khất cái cũng khinh thường cho coi. Nhưng mà cho dù có thế, thì cũng là một nơi che chắn gió mưa được, so với ăn ngủ hoang dã tốt hơn. Thật sự là chịu không nổi bên trong dơ bẩn, ta đi đến bãi đất trống phía trước miếu hít thở không khí rét lạnh lại trong lành.
Chim công ra bên ngoài kiếm củi lửa, Bạch Liên từ trong xe ngựa đem chăn bông và vân vân đi miếu đổ nát, trước mặt ta tới tới lui lui lắc lư, phụ thân ở trong ngôi miếu đổ nát dọn dẹp nơi bọn ta lập tức phải vào ở. Hình như ta một mình đứng ở tại chỗ không có việc gì, hoàn toàn không có chủ nghĩa tinh thần tập thể. Nâng bước, muốn đi giúp phụ thân dọn dẹp, lại thấy Bạch Liên trước ta một bước thong thả tiến đến bên phụ thân, không biết nói gì đó, nhưng lại đưa tay phủ bụi trên người phụ thân, bộ dáng thực vô cùng thân thiết. Cảm giác mất mác đập vào mặt.
Như thế nào có thể như vậy? Như thế nào có thể như vậy? Cho dù ta lạc lối một chút… Có cái gì bất mãn, cũng không hành động như vậy cho ta xem nha! Phụ thân là yêu ta sao? Là yêu ta đi? Làm như vậy chỉ là vì kích ta, chỉ là vì trả thù nho nhỏ ta không chuyên tâm, chỉ là, vì làm cho ta nhanh nghĩ cho rõ tình cảm của mình đi...... Là như vậy đi? Chính là, ta đã muốn tỉnh lại a! Đã muốn tỉnh lại. Này hết thảy, quả nhiên, là ta tự làm bậy sao?
“Đứng phỗng đó làm gì? Không lạnh a?”
Ta lấy lại tinh thần, lăng lăng nhìn khổng tước cau mày, nhặt lên mao thảm trên mặt đất khoác lại trên vai. Sau đó vỗ vỗ tay, ôm lấy củi lửa nhặt được vào ngôi miếu nát, đi vài bước lại phát hiện ta không đuổi kịp, xoay người, vẻ mặt chịu không nổi biểu tình của ta.
“Ngươi lại đứng ngốc ở đó làm gì!”
“A? Nga.” Đáp một tiếng, ta bước nhanh đi vào.
Chỉ chốc lát sau, trong ngôi miếu đổ nát liền nổi lửa lên, không khí bốn phía chung quanh cũng ấm áp theo, làm cho ta muốn run rẩy. Đem bánh khô cằn bỏ vào nước ấm ngâm ngâm, cắn một hơi, lại uống một hơi nước nóng hầm hập, hít sâu. Ta phải thay đổi quan hệ cùng phụ thân hiện tại rõ phiền phức mà còn cứng ngắc có thể kéo dài n ngày này. Ân, lại cắn mạnh một hơi, hương vị cũng không phải khó có thể nhận, cũng không tồi.
Chờ lúc trời hoàn toàn đen rồi, ta từ từ cọ đến bên phụ thân đang nhắm mắt dưỡng thần, ôm đầu gối ngồi xong.
“Phụ thân, ngươi đã ngủ chưa?”
Bạch Liên đem tầm mắt nhìn trời chuyển tới bên ta, chim công vẫn đang nhìn sao.
“Ân, có việc?” Phụ thân từ từ nhắm hai mắt, thanh âm rất thấp.
Ta cúi đầu đặt cầm lên gối, cuộn tròn mình lại. Buồn bã nói: “Liên Nhi hát cho phụ thân nghe được không?”
Phụ thân trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Nhìn lướt qua hai huynh đệ kia, sau đó nhìn phụ thân, thấy hắn vẫn đang từ từ nhắm hai mắt, có chút khó chịu. Thanh thanh giọng hát, nhắm mắt lại, đem ca từ trong trí nhớ kiểm lại trong đầu, bắt đầu hát.
Tưởng niệm là một thứ thật huyền ảo
Như bóng theo cùng
Không tiếng động lại vô tức lui tới đáy lòng
Đảo mắt nuốt ta vào tịch mịch
Ta vô lực kháng cự nhất là vào đêm
Nhớ ngươi đến không thở được
Hận không thể lập tức chạy như bay về phía ngươi
Lớn tiếng nói với ngươi
Nguyện ý cho ngươi, ta nguyện ý cho ngươi
Ta nguyện ý cho ngươi, quên cả họ tên của ta
Cho dù thêm một giây dừng lại trong lòng ngươi
Mất đi thế giới cũng không tiếc
Ta nguyện ý cho ngươi, ta nguyện ý cho ngươi
Ta nguyện ý cho ngươi, dù bị trục xuất về phía chân trời
Chỉ cần ngươi thiệt tình đáp lại tình yêu của ta
Điều gì cũng nguyện ý
Điều gì cũng nguyện ý cho ngươi
[Em nguyện ý (I’m willing) – Vương Phi]
Xong. Khi mở to mắt lại, phụ thân đã ngồi thẳng người, yên lặng nhìn ta.
Ách? Có hiệu quả như vậy? Quả nhiên người xuyên qua hát ca khúc hiện đại thì rất có hiệu quả đi?
Hắn nhíu mi, làm như lo lắng nên nói như thế nào mới có thể không đả kích đến ta, nói: “Thực...... giai điệu thực đặc biệt.”
= = ta vô lực hạ hai vai. Vì cái gì một chút cũng không chịu cảm động mà? Ca từ thẳng thắn quá đi? Hay là nói, phụ thân không nghe hiểu? Không đâu? Này cũng không phải hát quá nhanh mà, giai điệu rất chậm a! Hơn nữa ta phát âm thực rõ ràng nha! Chẳng lẽ là văn hóa sai biệt? Bên trong có từ gì nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ phải đổi bài sao?
Phụ thân bỗng nhiên đưa tay qua, nâng cằm của ta lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ta. Tư thế đùa giỡn kinh điển......
Ta nghi hoặc mà chuyển ánh mắt qua hắn. Làm sao vậy?
“Liên Nhi buổi tối cô đơn như vậy sao?” Cong khóe miệng, nụ cười xấu xa quen thuộc.
A? Ta có nói vậy sao?
Phụ thân nhìn ta vẻ mặt nghi hoặc, hảo tâm tiến đến bên tai ta nhắc nhở, “Đặc biệt ban đêm, nhớ ngươi đến không thể thở......”
Mặt ta vọt một cái liền đỏ.
“Ân? Nhớ ta đến ‘ không thể thở ’?” Phụ thân khẽ cười một tiếng bên tai ta, nhiệt khí phun vào lỗ tai, khiến ta một trận run rẩy.
“Phụ, phụ thân.”
“Ân?” Thanh âm nghe ra tâm tình tốt lắm.
“Cái vấn đề kia...... Cái vấn đề kia ta nghĩ xong rồi.” Ta cúi đầu, trái tim treo ngang, nói: “Ta, ta là thích Trữ Viễn.”
Xung lập tức im lặng đáng sợ, ta cuống quít xoay người ôm lấy phụ thân, vội la lên: “Nhưng là, nhưng kia chỉ là một loại thích sùng bái thôi! Ở trước mặt hắn ta sẽ không mặt đỏ tim đập, ta sẽ không ngày nhớ đêm mong, lại càng không muốn cùng hắn làm những chuyện thân mật! Phụ thân, ta chỉ là muốn cùng hắn làm bằng hữu, chỉ đơn thuần thích người như hắn mà thôi...... Phụ thân, ngươi đừng đối với ta như vậy, ta sợ, ta sợ ngươi dần dần không cần ta. Phụ thân, ta yêu ngươi! Tựa như lời nhạc ấy, ta nguyện ý cho ngươi từ bỏ hết thảy! Phụ thân......”
Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ta sợ, ta sợ.
“Liên Nhi, Liên Nhi ngốc của ta. Phụ thân như thế nào không cần ngươi mà? Phụ thân yêu ngươi a!” Hắn ôn nhu ôm chặt lấy ta.
Trái tim lửng lơ của ta rốt cục hạ xuống. Đột nhiên nghĩ đến huynh đệ kia cũng ở đây, kia, ta vừa rồi nói bọn họ không phải toàn bộ nghe được? Trời ơi! Lập tức quay đầu lại, lại thấy bọn họ ngã xuống đất, bộ dáng ngủ rất say. Ân? Sao lại thế này? Trước lúc hát còn bộ dáng rất có tinh thần mà.
“Yên tâm, hạ dược, để bọn họ mê man thôi.”
Nga! Thật sự là, động tác của phụ thân cũng thật nhanh.
“Như vậy hiện tại, để Liên Nhi ban đêm không cô đơn nữa......” Nói xong, một đôi bàn tay to của phụ thân vói vào trong quần áo của ta.
“A? Phụ, phụ thân! Ngươi! Ở nơi thế này...... Không......” Ta thấp giọng kêu, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
“Vì cái gì không được? Bọn họ đang ngủ.” Phụ thân vừa hôn mặt ta vừa cởi bỏ quần của ta.
“Nhưng mà, nhưng mà......”
“Liên Nhi không muốn sao? Ta chính là nhịn thật lâu rồi.”
“Ngô!” Miệng bị chặn lại, rất nhanh, ta lạc vào một nụ hôn triền miên, không còn biết phương hướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.