Phương Thái hậu phản vấn, chỉ chốc lát sau liền thấy chính thê của vị tân quý thần đang được triều đình sủng tín kia như bị sét đánh trúng, ngây dại đứng yên tại chỗ.
Trên khuôn mặt trắng nõn, mềm mại như bánh đoàn của Phương Thái hậu, khẽ nở một nụ cười thấu hiểu mà vẫn dịu dàng:
“Tiết phu nhân cứ an tâm tĩnh dưỡng. Tiết đại nhân là cột trụ của Hoàng thượng, ai gia tự nhiên sẽ cùng ngươi đứng về một phía.”
Sơn Nguyệt hoảng hốt cúi đầu, run giọng đáp:
“Thần phụ tuân chỉ.”
Ma ma bên cạnh Phương Thái hậu vén rèm, hai người liền thẳng bước ra ngoài.
Sơn Nguyệt ngẩng mắt lên, ánh nước trong mắt khẽ lay động, nhìn theo bóng dáng Thái hậu rời đi.
Thủy Quang bước gấp, vừa ra khỏi điện Thanh Huy liền nhìn quanh bốn phía, thấy không một bóng người mới ẩn mình vào góc tối. Nàng rút từ tay áo ra ba tờ giấy — đó chính là thứ Sơn Nguyệt nhân lúc khóc lóc đã kín đáo đặt vào lòng bàn tay nàng.
Thủy Quang nheo mắt, lợi dụng ánh trăng đọc lướt, mười hàng một lượt. Đọc xong, nàng lẩm nhẩm trong lòng ba lượt, xác nhận ghi nhớ toàn bộ, rồi liền mở nắp đèn dầu treo trên đầu trúc, cuộn ba tờ giấy lại như một điếu khói, đưa lên gần ngọn lửa.
Ngọn lửa lập tức nuốt chửng tờ giấy mỏng. Cùng lúc ấy, trong điện Thanh Huy, trước mắt Sơn Nguyệt cũng dập dờn ánh nến.
Trong tấm màn lụa biếc, người đi trà lạnh, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng gió ngoài cửa sổ cũng rõ ràng từng nhịp.
Ánh mắt Sơn Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064258/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.