Ngoài Thái miếu, cột cao như chạm trời, xe ngựa dừng lại nơi ngõ Trạng Nguyên cách nửa dặm. Hạ Sơn Nguyệt vén rèm xuống xe, tay vừa chạm vào càng xe thì lập tức bị một bàn tay ấm nóng, như làn sương bỏng nhẹ, phủ lấy mu bàn tay.
Sau khi được Thanh Phụng tiến cử, cuối cùng nàng cũng sắp được nhập cung, họa chân dung cho Phương Thái hậu, Quý Thái phi, cùng các vị hậu phi tiên đế.
Theo sắp xếp của Công Họa Ty, trước tiên cần đến Thái miếu chiêm ngưỡng kỹ lưỡng phong cốt hình tượng tổ tiên các đời Đại Ngụy, sau đó mới được Xa Mã Ty đưa vào nội cung, diện kiến Phương Thái hậu để bắt đầu họa vẽ.
“…Mọi sự cẩn thận.”
Giọng Tiết Tiêu đè thấp, mi tâm cũng như bị ngàn trượng núi đè nặng, chẳng thấy vẻ phóng túng thường ngày lúc đối đầu nơi triều chính, chỉ còn lại sự cẩn trọng xen lẫn thâm tình.
Sơn Nguyệt rũ mắt nhìn bàn tay to với gân xanh nổi rõ, xương cốt phân minh đang áp lên mu tay mình, khẽ cong môi như đọc thuộc lòng:
“…Không phải ngài từng nói, Phương Thái hậu xuất thân không cao, song gia thế trong sạch, tính tình hiền hòa, thuở còn ở Triều Chiêu Đức chưa từng vướng phải điều tiếng. Từ cung nữ thân cận được thả khỏi cung đến nha hoàn vấn tóc từng hầu hạ, đều khen người là nhu thuận thận trọng, không dễ vì chuyện nhỏ mà nổi giận. Nếu đã là người như vậy, cớ sao lại quá mức dè chừng?”
“Phương Quý tần cũng từng xử phạt kẻ dưới.”
Ánh mắt Tiết Tiêu trầm xuống: “Năm Chiêu Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064253/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.