“Lân Nương —— Lân Nương ——”
Tĩnh An phát hiện trưởng nữ thất thần, liền chau mày không vui, gọi nhũ danh của Phó Minh Giang.
Phó Minh Giang như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hoảng hốt hoàn hồn trở lại.
Tĩnh An hận sắt không thành thép: “Ta đang nói với con về các chuyện triều chính! Triều đình mây mù biến ảo, chỉ trong chớp mắt đã đổi dời, tất phải tụ tâm dưỡng thần, liệu định trước sau thì mới có thể——”
Phó Minh Giang mím môi, cắt ngang lời mẫu thân: “Nếu để con nói, căn bệnh tim của mẫu thân chính là do suốt ngày lao tâm khổ tứ mà thành. Lưu y chính đã dặn người phải tĩnh dưỡng trên giường, chớ nên lo nghĩ nhiều, vậy mà người lại cố chấp không nghe, việc gì cũng ôm vào thân. Người không thấy mệt, thì ai chịu mệt thay cho người?”
Tĩnh An khựng lại, thoáng lộ vẻ bần thần.
Phó Minh Giang cúi đầu, kéo nhẹ tay áo rộng thêu hoa văn dơi quấn quít, tránh đi ánh mắt của mẫu thân.
Đôi mắt Tĩnh An nheo lại: “Ý của con là, vì mẫu thân lo lắng quá nhiều, khống chế quá mức, nên mới khiến người khác chán ghét?”
Phó Minh Giang nghiêng đầu sang chỗ khác, để lộ gương mặt bên tròn đầy trắng mịn như trăng sáng, đôi môi hồng căng mọng hơi chu lên: “Nữ nhi chỉ là quan tâm người.”
“Quan tâm? Hay là chỉ trích?”
Tĩnh An hơi ngẩng cằm lên, trong lòng đã tỏ tường: “Hôm nay, là nhà họ Thôi bảo con đến làm thuyết khách?”
“Không có ——”
Tuy lời phủ nhận, nhưng Phó Minh Giang đã quay đầu lại, chau mày, lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5063746/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.