Phủ Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa, vì nữ chủ nhân yêu thích loài tử ngạc nên trong vườn, dưới mái hiên, bên cột hành lang đều trồng tử ngạc. Hoa kết thành từng chùm, đung đưa theo gió, tựa như từng khối mã não tím phơi mình trong ánh nắng. Gió thổi qua không mang theo âm thanh, chỉ để lại hương thơm dìu dịu.
Thế nhưng hương thơm của tử ngạc vẫn không lấn át được mùi đắng của dược liệu.
Phó Minh Giang nhẹ nhàng giơ ngón tay, gạt sạch giọt thuốc còn đọng dưới đáy muỗng theo viền bát, đút đến bên miệng Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa. Thấy mẫu thân nhíu chặt mày vì vị đắng sau khi nuốt vào, nàng liền mỉm cười, dùng chiếc xiên vàng ròng gắp một trái ô mai muối đưa qua.
Tay áo của Phó Minh Giang rộng thùng thình, thêu hoa văn “vạn phúc không ngừng” phức tạp rườm rà. Nàng vừa động tay, ống tay áo liền quét ngang qua chén trà, suýt chút nữa làm nắp chén rơi vỡ dưới đất.
Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa nửa nằm trên ghế quý phi, đã rửa đi lớp phấn dày trên mặt, ăn mặc thường nhật, khoác một chiếc áo mỏng bằng lụa gai thoáng mát, trên trán đeo dải mấn đính lam tùng thạch. So với vẻ nghiêm nghị thường ngày, lúc này bà ta thêm phần tiều tụy và hiền hòa.
Bà ta khẽ bật cười, phất tay với trưởng nữ:
“Con vốn không phải người giỏi hầu hạ kẻ khác. Cứ ngồi xuống mà ăn trái cây đi, nhường chỗ để đệ con tới—tha cho cái chén ngọc Nhữ Dao của ta một mạng.”
Phía sau Phó Minh Giang là Phó Minh Bá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5063745/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.