Thấy Chu thị rúc đầu xuống, co rút nơi góc tường run rẩy, Thường Lận mới thấy khoái ý vài phần, buông lỏng tay, những sợi tóc rối từ kẽ tay ông ta tuột rơi xuống.
Vốn định dừng lại ở đó, song ác ý trong lòng chợt dâng trào, Thường Lận đột nhiên trở tay túm lấy một lọn tóc to cỡ cổ tay, bắp tay vận lực quăng mạnh về phía sau. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, cả lọn tóc bị giật đứt, để lộ một mảng da đầu trắng toát, máu từ chân tóc như mầm non sau mưa thi nhau trồi lên, rịn thành từng giọt tí tách.
Chu thị rú lên một tiếng thê thảm.
Thường Lận lại cười hả hê như điên:
“Nàng hói rồi, ha ha ha, nàng hói rồi!”
Chu thị rúc đầu vào hai cánh tay, khóc đến nỗi ngũ quan dúm dó, một hơi tức nghẹn ập thẳng lên mũi khiến bà ta suýt nghẹt thở. Da đầu rát buốt, điểm đau chính giữa đỉnh đầu, nước mắt lăn xuống như mưa. Bỗng nhiên bà ta nhớ lại đêm tân hôn, khi Thường Lận vén khăn tân nương thấy rõ gương mặt bà ta thì đã nhoẻn miệng cười hài lòng:
“Con gái nhà dòng dõi thư hương, quả là tinh tế đoan trang.”
Thường Lận đã từng nói thế.
Còn khi ông ta không biết từ đâu hay ra thân thế thật sự của bà ta và ca ca Chu Phương Quan, lúc bà ta còn mang thai Dự Nương, Thường Lận đã không chút nể nang, dùng mũi dao nhấc cằm bà ta lên:
“Quả nhiên là giống hạ tiện, đôi mắt đào hoa dính nhớp này sinh ra là để quyến rũ đàn ông!”
Thường Lận cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061137/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.