Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng trắng rọi xuyên qua lớp giấy mờ trên cửa sổ, chiếu vào trong phòng, như những bọt nước xà phòng do tiểu hài nhi dùng nước giác giao thổi ra.
Gà trống vừa gáy vang, “bụp” một tiếng, bọt nước liền vỡ tan.
Tiết Tiêu trở mình vén chăn, thần sắc tỉnh táo, xỏ giày da màu tro, đẩy cửa bước ra, đi thẳng về phía Tây xương cách đó một gốc hoè già.
Sân viện giữa hai dãy đông tây mới được xới đất, lác đác mọc lên những mầm xanh non, chưa thể phân biệt được là giống gì.
Tật Phong đang canh giữ ngoài cửa, vội vàng đuổi theo.
“Ngụy Ty Bạ đâu?” Tiết Tiêu sải bước, ánh mắt trầm tĩnh, cất tiếng hỏi.
Hắn suốt đêm không chợp mắt, trong lòng vẫn canh cánh không yên, nhưng cũng không tiện cứ mãi hỏi han động tĩnh bên Tây xương – như thế trông sẽ ngốc nghếch, hấp tấp, thiếu chín chắn.
Tật Phong vội vàng đáp: “Khoảng gần sáng, chính giờ Dần, Ngụy Ty Bạ từ Tây xương đi ra, được Vương Nhị Nương dẫn đến nghỉ ngơi tại Ngọc Chương các.”
Tiết Tiêu rẽ một bước vòng qua góc tường: “Phu nhân đâu?”
“Trước lúc gà gáy đã dậy rồi, hiện không rõ đang làm gì.”
“Đã truyền điểm tâm chưa?”
“Vẫn chưa, Nhị Nương đang ở trong phòng.”
Một hỏi một đáp, hai người đã tới Tây xương.
Tiết Tiêu đứng trước bức rèm trúc Tiêu Tương được vén lên, nghiêng đầu liếc nhìn Tật Phong đang muốn nói lại thôi, hạ giọng: “Hỏi đi, cho ngươi một cơ hội. Sau này ta sẽ không đáp nữa.”
protected text
Tiết Tiêu yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061123/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.