Hạ Sơn Nguyệt dần dần tỉnh lại, khi ấy trời đã gần đến giờ Tý.
Từ khung cửa sổ hé ra một khe nhỏ, ngoài mái hiên cong vút chạy ngang qua kẽ hở, một tầng đen sẫm pha xanh dần hiện rõ trong đêm tối.
Hàng mi dài rũ thấp tựa ngàn cân nặng, nàng run rẩy hé mắt, giữa lớp sương mờ mịt, lại thấy một cái đầu lông xù đang gục bên mép giường.
Tựa như một con khỉ nhỏ.
Khỉ nhỏ đã ngủ rồi, hai hàng lệ còn đọng nơi khóe mắt, sống mũi thút thít, dáng điệu vẫn như lúc còn đang khóc.
Là một con khỉ nhỏ đang buồn bã.
Hạ Sơn Nguyệt khó nhọc cúi cằm, làn da và cơ thịt kéo căng chạm tới vết thương nơi vai trái và xương quai xanh, từng đường kinh mạch, thớ thịt đều như quặn đau.
Nàng cố nén đau vươn tay phải, muốn giúp muội muội lau đi giọt lệ kia.
Nàng không chịu nổi khi thấy Thủy Quang rơi lệ.
Dù chỉ một giọt cũng không thể chịu nổi.
Tay nàng vừa chạm vào má Thủy Quang, con khỉ nhỏ lập tức bật dậy, dòng lệ vẫn còn đọng nơi mắt tức thì trào ra, đôi mắt tròn xoe như được suối trong rửa sạch.
Mắt của con khỉ nhỏ, lại giống như mắt nai con.
Trong sáng, thuần khiết, tinh khôi.
Lớn lên giữa rừng núi, chưa từng bị cuốn vào sóng gió nhân gian, nàng có trong mình bản năng rõ ràng nhất về thiện và ác.
Thế nhưng, nàng lại thấu hiểu tàn khốc nơi rừng sâu – nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu – đồng thời, lại mang theo sự tàn nhẫn hồn nhiên nhất.
“Tỷ tỷ, muội sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061122/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.