Từ phía Đông cuộn lên từng làn khói dày đặc, tựa như lớp sương trắng từ chiếc nồi vừa bốc hơi, như mọc ra tay chân, ghì chặt lấy từng cơn gió, ra sức đâm thẳng vào mũi miệng, lồng ngực con người.
Trấn Thu Thủy Độ chẳng rộng lớn gì, chỉ độ bảy tám trăm nhân khẩu, lúc này chen chúc một chỗ, người thì bưng chậu, kẻ thì xách vò, miệng không ngớt bàn tán về trận hỏa hoạn hiếm thấy trong mấy năm gần đây. Tiếng nói vang to, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng chậu vò va chạm lẫn vào nhau, khiến không khí náo nhiệt khác thường.
Lửa và người, đều đổ về bờ biển phía Đông.
Ngõ ngách trong trấn dần dần lặng im.
Sơn Nguyệt vén váy bằng một tay, tay kia chống lên vách tường con ngõ, gắng sức chen ra từ dòng người chật kín, lòng bàn tay lướt qua lớp rêu trơn ướt, tựa hồ bị lưỡi rắn liếm qua một cái.
Độc thấu tận tâm phế.
Thu Ngư theo sát phía sau.
Dòng người như từng đợt sóng bị bão cuốn dâng trào.
Sơn Nguyệt chạy về phía bờ mà đầu sóng đang hướng tới, còn Thủy Quang, thì ẩn mình nơi vực sâu sau lưng làn sóng biển ấy, chao đảo chực ngã.
Nửa canh giờ trước.
Sơn Nguyệt vừa đẩy cửa rời đi, Thủy Quang đã ôm cột giường mà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa nghĩ đến việc sau này tỷ tỷ không còn mắng nàng nữa, toàn thân lại ngứa ngáy khó chịu; nghĩ đến một chiêu đánh đơn khiến nàng tự hào kia, không những không được khen ngợi, mà còn bị mắng té tát, càng thấy uất ức đến độ đần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061118/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.