Thái độ xem nhẹ mạng sống của Thủy Quang càng khiến Hạ Sơn Nguyệt giận dữ:
“Cái mạng này của muội là do nương dùng mạng mình đổi lấy! Muội sao có thể không biết trân trọng sống tiếp cho tử tế! Hạ Thủy Quang! Muội nói ta nghe, vì sao không thể sống cho tốt?!”
“Vậy thì sao tỷ lại được chết mà muội không?” Thủy Quang nghẹn giọng, cổ họng cứng đờ, nước mắt lưng tròng: “Tỷ chết được, cớ gì muội lại không thể chết?!”
“Vì ta là tỷ tỷ!” Sơn Nguyệt lớn tiếng, đưa tay lên, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Bởi vì ta là tỷ tỷ mà!”
Thủy Quang nghiến chặt răng dưới, toàn thân run rẩy, mũi và khóe mắt co rúm lại thành một đám, không cam lòng, lại chẳng biết phải làm gì.
Tiếng nói của Sơn Nguyệt nghẹn lại trong cổ, nước mắt chỉ chực trào ra. Nàng cúi đầu thật sâu, hít vào một hơi, nhưng âm thanh vẫn không tránh khỏi run rẩy:
“Thủy Quang… ta chỉ muốn muội sống thật tốt. Ta muốn muội mãi mãi sống vui vẻ bên người nhà họ Ngụy. Ta muốn muội sống, ta muốn muội thay nương và ta mà sống thật tốt! Con đường đã qua gian khổ, con đường phía trước đầy gai góc, tỷ chỉ mong muội được đi một lối bằng phẳng, thẳng tắp, sống đến trăm tuổi, sống đến lúc con cháu đầy đàn, sống đến khi bước không nổi nữa, sống đến ngày ta khuất núi còn có thể gọi muội một tiếng ‘muội muội’.”
Giọng nói run rẩy mong manh, theo làn gió mưa se lạnh luồn qua khung cửa hẹp, uốn lượn trên xà nhà gỗ cũ kỹ.
Nội thất chìm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057260/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.