Bắt mạch? Trong khoảnh khắc, Diêu Tảo Chính cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc.
Vào làm sai dịch tại Thiên Bảo Quán, cớ gì lại phải bắt mạch?
Tiết Tiêu thần sắc lãnh đạm, nói xong liền cúi đầu trở lại với tờ công văn trên bàn, cầm bút chấm mực, viết lời phê.
Diêu Tảo Chính lưỡng lự đưa mắt nhìn sang Tiêu Phách đứng một bên. Tiêu Phách vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, thậm chí còn có chút nghi hoặc nhìn lại hắn, như thể đang hỏi: “Sao còn chưa bắt mạch?”
Giống như khi ngoài phố có một con lợn rừng xuất hiện mà ai ai cũng thản nhiên, thì tự nhiên ngươi cũng thấy chuyện “có lợn rừng trên phố” là điều hết sức bình thường.
Diêu Tảo Chính đành đưa tay ra.
Vị đại phu vóc dáng gầy gò, ánh mắt chuyên chú, hai ngón tay đặt lên mạch, nhắm mắt cảm nhận. Một lúc sau mới nghiêng đầu khẽ gật với Tiết Tiêu.
Tiết Tiêu dừng tay, phẩy cổ tay một cái ra hiệu cho mọi người lui xuống, tay mới đưa được nửa chừng lại khẽ ngoắc gọi họ trở lại:
“Cũng chẳng phải lần đầu đến, quy củ đều rõ cả. Nơi này quan trọng cũng là nơi sinh tử. Làm tốt hay không chưa cần nói đến, nhưng chỉ cần lăn lộn được ba năm ở đây, khi trở lại Kinh thành, con đường làm quan sẽ rộng mở—ngươi biết vì sao lại gọi ngươi với Lão Hùng trở lại không?”
Tiết Tiêu tuổi còn trẻ, lúc lên triều giữa một đám lão thần lưng còng tóc bạc, trông càng thêm hiên ngang tuấn tú.
Nếu không phải gương mặt thon dài trắng trẻo như hoa đào, thì lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057229/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.