Con vẹt Tuyết Đoàn cuống cuồng nhảy nhót trên hai chân, lộn nhào không ngừng.
Sát ý trong lòng Tiết Tiêu như hừng hực chờ bùng nổ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía lối ra mà bà vú nhà họ Thường vừa biến mất: “Kẻ hạ độc là Thường gia, hay là Tĩnh An?”
Chẳng lẽ Sơn Nguyệt bị phát hiện rồi? “Thanh Phụng” đã phát hiện ra bí mật giữa Sơn Nguyệt và Thủy Quang, muốn giết người diệt khẩu sao?
Không.
Không thể nào.
Sơn Nguyệt cải trang vô cùng khéo léo, muội muội cũng vẫn ẩn náu tại Thu Thủy Độ, “Thanh Phụng” không có cơ hội thăm dò chân tướng. Dù cho “Thanh Phụng” có đôi chút nghi ngờ, cũng tuyệt đối không thể ra tay độc địa như vậy — hiện tại, giá trị của Sơn Nguyệt trong mắt “Thanh Phụng” còn hơn một bát độc dược rất nhiều.
Khi Tiết Tiêu còn đang suy nghĩ, Trình Hành Úc đã dùng ngân châm dẫn dắt, nhỏ ba giọt thuốc lên mu bàn tay, khép mắt ngửi kỹ rồi mới chạm môi nếm thử.
“Không phải là độc, mà đúng là giải độc.” Trình Hành Úc nói, “Thang thuốc này, có thể giải tình trạng hiện tại của Sơn Nguyệt—”
“Hậu phác, chỉ xác, xích thạch chi thuận khí, điều hòa kinh mạch nghịch hành; nhân sâm, hoàng kỳ, bạch truật, nhục quế nâng dương khí, đối chứng nguyên thần suy kiệt; cam thảo trấn tĩnh, át vị đắng. Như vậy đã có tám vị thuốc — thầy thuốc giỏi không dùng quá mười ba vị, nếu dược liệu quá nhiều thì dược tính hỗn tạp, lại dễ xung khắc. Nếu ta không nhận nhầm, năm vị còn lại là: tì thạch, tỉ ma, chu sa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057228/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.