Thủy Quang siết chặt nắm tay, đôi mắt sáng rực nhìn về phía xa: mục tiêu nhân sinh này, nàng đã nghiền ngẫm thật lâu rồi đấy! Nếu nàng là nam nhi, nàng có thể dùi mài kinh sử cầu lấy công danh, nếu thực sự đầu óc không lanh lợi, vậy thì có thể bắc phạt Đát Đát, nam chinh giặc Oa, khoác giáp ra trận, lấy thân tu thành thánh! Cùng lắm thì buôn bán, làm thành đại thương, làm đến mức triều đình phải tìm nàng vay bạc, đến mức lương thảo binh mã đều rút từ hầu bao nàng ra.
Chỉ e phải đạt đến cảnh giới đó, mới có thể báo được thù, trả được oán.
Nàng làm được.
Nàng cảm thấy mình có bản lĩnh ấy!
Nàng có bản lĩnh ấy, nhưng không có điều kiện—nếu nàng là nam nhân, nếu nàng là nam nhân, một nam nhân cường tráng hữu lực, đêm hôm đó, nương và tỷ tỷ cũng chẳng đến nỗi một người bỏ mạng, một người bỏ chạy chỉ để giữ lại một kẻ vô dụng như nàng.
Thủy Quang siết nắm tay chặt hơn nữa: nhưng nàng là nữ nhi, nàng chỉ có thể có bài nào đánh bài nấy, nỗ lực dựng xây, không hề đáng xấu hổ—nếu tục thế đã giam nữ nhi trong khuôn khổ, vậy nàng sẽ mượn tay người cầm bút, vẽ lại một cái khuôn mới!
Khi khuôn đã vẽ xong, thù đã báo hết, khúc mắc trong lòng được tháo gỡ, nàng mới có thể sống những ngày an ổn.
Thủy Quang hùng tâm tráng chí, ưỡn thẳng lưng, tựa như một tên thổ phỉ chuẩn bị xông pha, lại giống một trái bầu siêu cấp đang ngẩng đầu vươn mình, dẫn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057226/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.