Tuy rằng lưng đã mềm, nhưng lời nói thì vẫn còn cứng như đá, không chịu khuất phục.
Sơn Nguyệt cúi đầu, tay chống lên vách tường, giọng nén thành hơi thở, sắc lạnh mà gằn từng chữ:
“Ta đã dặn muội ở lại Tùng Giang sống yên ổn, vậy mà muội lại trốn lên Kinh! Đã đến Kinh rồi, muội lại còn gan to bằng trời, dám đi đường của Liễu Hoàn!? Liễu gia là thứ tốt lành gì sao? Muội dám tính kế Liễu Hoàn? Nếu hắn biết được quan hệ giữa chúng ta, biết mục đích muội nhập Kinh, muội nghĩ mình còn mấy cái mạng để mất?!”
Nghĩ đến cả phòng toàn mấy đứa nhỏ ngốc nghếch kia, lời trong cổ họng Sơn Nguyệt nghẹn lại một chút.
Liễu Hoàn đúng là đồ ngốc!
Rõ ràng biết sẽ đắc tội Triệu Đình Quang và phủ Kim Lăng, vậy mà vẫn cứ cứng đầu đoạt lấy danh ngạch lương gia tử của phủ Kim Lăng, tuyển chọn từ cả phủ Tùng Giang—kết quả là, tuyển được mỗi bốn trái bầu đần thộn kia!
Cách xa nghìn dặm, Sơn Nguyệt cũng phải nổi giận, trút oán lên cái tên “A Đẩu họ Liễu” chẳng nên thân, áp sát tường mà mắng rủa một tiếng:
“Biết ngay Liễu Hoàn vô dụng… Dù mặc long bào cũng chẳng giống Thái tử!”
Bên cạnh, Tiết Tiêu cúi đầu lặng lẽ: …Mắng người ta vậy có phần hơi vô lý rồi đấy. Tuyển được bốn trái bầu thế kia, Liễu Hoàn ít nhiều cũng xem như nạn nhân…
Trút giận xong, Sơn Nguyệt vẫn muốn tiếp tục mắng muội, nhưng lại thấy Thủy Quang đang ngẩng mặt, cằm thụt vào, môi chu lên, đôi mắt long lanh đầy nước cứ nhìn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057224/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.