Người bên phải nàng đứng nghiêng, thân hình cao ráo, diện mạo tuấn tú.
Mặt thon, mũi cao, đường nét sắc sảo.
Hắn đứng yên lặng như một pho tượng ngọc hóa đá trong một ngôi cổ miếu vắng vẻ.
Khi có hương khói, hắn bình thản an nhiên; khi không có hương khói, hắn lại chìm vào trầm mặc.
Khí tức của hắn rất nhẹ, tựa như hơi thở tan vào cơn mưa, hòa lẫn vào hư không.
Chỉ duy nhất đôi mắt.
Đôi mắt màu trà sẫm, viền mắt sắc bén, đồng tử nhạt nhưng sâu, ánh lên những gợn sóng li ti, mà dường như có cả cơn bão giấu kín trong đó.
Khóe môi Hạ Sơn Nguyệt thoáng co giật.
Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng suýt sụp đổ, hoàn toàn không thể kiểm soát biểu cảm của mình!
Nàng đã từng thấy hắn!
Đôi mắt này, nàng đã thấy qua!
Không chỉ một lần, mà là hai lần!
Tên họa công kia!
Không, không đúng!
Không phải họa công!
Mà là kẻ giả làm họa công, lẻn vào Liễu phủ lần thứ hai để trộm sổ sách giao thiệp của nhà họ Liễu!
Chính là tên hắc y nhân ẩn nấp trong tủ áo, người đã dạy nàng “giết người phải cẩn thận”!
Trong đầu Hạ Sơn Nguyệt như có hàng trăm con ong vo ve loạn xạ!
Họa công, chính là Tiết Tiêu?!
Nàng bỗng nhớ lại cảnh hai người cùng trốn trong tủ áo, nàng nhắc đến việc mình là một trong những “Thanh Phụng” được chọn để đưa vào Tiết gia, khi đó ánh mắt của người kia phức tạp ra sao, ngữ điệu của hắn kinh ngạc đến mức nào!
Vậy nghĩa là, Tiết Tiêu ít nhất từ lúc đó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024216/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.