Sắc mặt Chúc thị vô cùng khó coi.
Tiết Trường Phong đau lòng, hỏi: “Có phải bị tên nghịch tử kia chọc giận không?”
Chúc thị không trả lời, ánh mắt trôi dạt, suy nghĩ không biết đã trôi về phương nào.
“Tiểu Khanh?”
Tiết Trường Phong cúi đầu, gọi nhũ danh của phu nhân.
Chúc thị vẫn chưa hoàn hồn.
“Tiểu Khanh? Tiểu Khanh nào?”
Bà không phải Tiểu Khanh.
Bà tên Chúc Thải Cầm.
Mẹ ruột của bà gọi bà là Tiểu Cân.
Các vị di nương trong Phàn Lâu xưa kia thường gọi bà là Tiểu Thải.
Tiết Trường Phong thấy thê tử mãi không có phản ứng, trong lòng lo lắng, liền nắm lấy bàn tay bà.
Nhưng khi lật tay ra, lòng bàn tay đỏ ửng đầy vết móng tay cào rách da, rướm máu.
Tiết Trường Phong giật mình, giọng nói cũng cao lên: “Tiểu Khanh!
Sao lại thế này!?”
Chúc thị chợt bừng tỉnh.
“Đúng, ta là Tiểu Khanh!”
“Hiện tại ta chính là Tiểu Khanh!”
“Hai mươi năm nay, ta đã là Tiểu Khanh!”
“Ta không thể quay lại làm một kẻ rót rượu, pha trà như Thải Cầm nữa!”
Chúc thị cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, giọng nói mang theo sự mệt mỏi: “Không sao, chỉ là có chút mệt—”
Bà ta nắm lấy tay Tiết Trường Phong, nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay ông để trấn an: “Mỗi khi nhìn Tiêu ca nhi, ta lại nhớ đến khi nó còn bé.
Giờ đây đã là một Ngự Sử đại nhân quyết đoán, có chủ kiến.
Nhưng khi ba, bốn tuổi, lại từng ngây thơ chơi đùa với mèo…”
Tiết Trường Phong chợt nhớ lại, ánh mắt tối sầm.
Là cái ngày đứa con trai ba bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020282/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.