Giọng điệu của Tiết Tiêu từ đầu đến cuối đều trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc.
Nhưng ẩn ý trong lời nói lại mang theo sự dò xét và hoài nghi rõ ràng.
Tiết Trường Phong lại một lần nữa bị chọc giận: “Dù mẫu thân ngươi thích thì sao? Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, đây là luân thường đạo lý, có gì không thỏa đáng?
Ngươi cũng xứng lên tiếng ư!?”
Tiết Tiêu cúi mắt, cười nhạt: “Nếu Chúc phu nhân thích, vậy để lại cho Thần ca nhi đi.
Ngày nào đó ta lên mộ, hỏi thử nương ta xem, bà thích kiểu người thế nào.”
Chỉ một câu đơn giản, đã khiến Tiết Trường Phong nghẹn lời.
Chúc thị nghe phu quân mình bị chặn họng, mà còn không biết kết thúc ra sao, liền nghiêng đầu, âm thầm hít sâu một hơi để kìm nén.
Tiết phủ ở Trấn Giang đã có trăm năm lịch sử.
Gian chính đường có bốn cột trụ lớn làm từ gỗ trắc, được xử lý hun khói than rồi quét sơn bóng.
Vì chất liệu gỗ quý hiếm, chỉ cần một phương pháp bảo dưỡng đơn giản, cũng có thể trường tồn trăm năm, thậm chí càng lâu càng sáng bóng, bề mặt tỏa ra cảm giác trầm ấm như ngọc.
Chỉ riêng bốn cây cột này, đã chứng tỏ Tiết gia là một đại tộc thâm căn cố đế.
Suốt gần trăm năm, Tiết gia theo con đường văn nghiệp, danh vọng lẫy lừng khắp Trấn Giang phủ, thậm chí cả quan trường Giang Nam, địa vị không phải một Liễu gia ở Tùng Giang phủ hay Khâu gia ở Kim Lăng phủ có thể so sánh.
Từ thuở Đại Ngụy khai triều, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020281/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.