Thu Đào hoảng hốt giấu vạt váy đi, càng lóng ngóng lại càng luống cuống, vô tình để lộ cả bùn đất và tuyết tan dính đầy trên đường đi.
Nàng ta há miệng, theo bản năng phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ bóp sống mũi, bất đắc dĩ.
Con bé này nhát gan theo một kiểu khác hẳn với Chu Ly Nương—vừa run lẩy bẩy, vừa nhanh nhẹn đào bới giữa đống xác chết.
“Người chết rồi à?” Hạ Sơn Nguyệt hạ giọng hỏi.
Thấy nàng không có ý trách phạt, Thu Đào rụt cổ, lí nhí: “Chưa chết.”
Hạ Sơn Nguyệt kinh ngạc: “Vẫn sống?”
Mạng lớn thật.
Chỗ đó nhiều máu đến thế, dao còn cắm ngay bên cổ…
“Vẫn còn thở.
Vết thương trên cổ không còn chảy máu nữa, nô tỳ kéo nàng ta đến chỗ khuất dưới tán cây, lại đút cho nàng ta hai ngụm nước.”
Thu Đào thoáng buồn bã: “Nô tỳ lấy khăn tay của nàng ấy, đợi sau này khi chúng ta ổn định rồi, sẽ lập cho nàng ấy một ngôi mộ y trang… Nô tỳ không giúp được gì nhiều, chỉ có thể bảo vệ nàng ấy không bị sói hoang ăn mất trong đêm nay.”
Hạ Sơn Nguyệt nhìn nàng ta một lúc, ánh mắt có chút tìm tòi, trong lòng dâng lên cảm giác mơ hồ giữa áy náy và chột dạ.
Hôm nay, nàng không giết Thu Đào, vì nàng đã đoán đúng đáp án của Chúc phu nhân.
Nhưng nếu đáp án đúng là giết Thu Đào thì sao? Nàng có lẽ cũng sẽ không chần chừ mà xuống tay.
Nàng đã sống trong một lớp kén dày kết từ hận thù quá lâu.
Từ Vương Nhị Nương, đến Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020275/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.